Hôm nay Kiều Chấn Quân mặc một bộ quân trang màu xanh, trước ngực đeo một đóa hoa chú rể, cả người có vẻ càng thêm cao lớn anh tuấn.
"Ôi, chú rễ đi ra rồi!
"Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng!"
Nhìn thấy chú rể Kiều Chấn Quân đi ra, mọi người đều cười chúc mừng ông.
Ngày như hôm nay, chỉ cần không phải đầu óc vào nước, cũng sẽ không ở phía sau mỉa mai hạ mặt mũi người ta, nếu không về sau nhà mình làm việc vui, cũng đừng trách những người khác đi gây sự!
Tinh thần Kiều Chấn Quân hăng hái, mặt mày hồng hào cười nói lời cảm ơn với mọi người.
Lúc trước tuy rằng Kiều Hồng Mai nghe nói anh hai ả hết bại liệt rồi, nhưng không có tận mắt thấy, trong lòng vẫn có vài phần không tin, lúc này tận mắt thấy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh hai ả đứng lên được, về sau ả vẫn có thể giống như trước, bảo ông giúp mình làm đồ dùng trong nhà.
Đúng rồi, ả còn có thể bảo ông làm vài món đồ dùng trong nhà, sau đó ả lấy ra sang tay cho người khác, đương nhiên tiền sang tay về một mình ả!
Tròng mắt ả đảo qua một vòng, khóe miệng câu lên: "Anh hai, chúc mừng anh, không nghĩ tới anh còn có thể đứng lên, en còn tưởng đời này anh cũng chỉ có thể làm người bị liệt chứ!"
Kiều Chấn Quân: "…"
Mọi người: "…"
Lời này nói ra còn không bằng không nói!
Miệng mồm Kiều Chấn Quốc thật thà, thường xuyên chọc tức đến nổi Vạn Xuân Cúc muốn hộc máu, nhưng ông ta nói chuyện chưa bao giờ mang ác ý, cho nên mọi người muốn giận ông ta cũng không giận nổi.
Nhưng Kiều Hồng Mai nói ra lời này, giọng điệu lại giống như với kẻ không đánh răng, tanh tưởi khó ngửi!
Kiều Hồng Hà đi tới, kéo ả một cái nói: "Không biết nói chuyện thì đừng có nói, không ai bảo em câm điếc đâu!"
Kiều Hồng Mai tức giận đến mặt đỏ bừng: "Chị…!"
Sắc mặt Kiều Chấn Quân cũng có hơi lúng túng, nhưng tính cách ông từ trước đến nay ôn hòa, không nói ra được những lời ác độc.
Ông xoay người đẩy xe đạp, sau đó mang theo anh cả và em ba, đến cửa nhà họ Lâm đón cô dâu.
Mọi người thấy Kiều Chấn Quân đẩy xe đạp ra, lại ồn ào lên.
"Nhà họ Kiều thật sự thực coi trọng nhà họ Lâm, khoảng cách, gần như vậy, lại còn dùng xe đạp!"
"Cũng không phải sao, Phương Tiểu Quyên đó đến nhà họ Vương, ngay cả tiệc rượu cũng không có làm!"
"Vậy sao bà không nói Phương Tiểu Quyên cũng không mang đồ cưới gì cả, ồ, cũng không đúng, có dẫn theo con chồng trước mà!"
"Các bà đủ rồi, ngày như vậy nhắc tới ả đàn bà đó làm chi, nếu như bị người nhà họ Kiều nghe được sẽ không tốt lắm!"
Lúc này mọi người mới không nói nữa.
Đầu năm nay có một chiếc xe đạp, vậy chẳng khác nào một việc tự hào, dù cho có tiền cũng không chắc đã mua được.
Nhà người bình thường kết hôn, đều là dùng hết các loại nhân mạch, muốn mượn người ta một chiếc xe đạp, nhưng người bình thường vẫn mượn không được.
Nhà họ Kiều và nhà họ Lâm ở gần như vậy, mọi người tưởng bọn họ chắc chắn sẽ không đi mượn xe đạp, không nghĩ tới nhà họ Kiều cho nhà họ Lâm mặt mũi như vậy.
Phương Tiểu Quyên tránh ở đằng sau một gốc cây to, nhìn Kiều Chấn Quân đẩy xe đạp, mặt mày hồng hào, hận đến nỗi suýt chút nữa cắn răng một cái!
Tức chết bà ta!
Năm đó khi Kiều Chấn Quân cưới bà ta, cũng không có xe đạp gì cả!
Tiệc cưới cũng không có làm lớn như vậy!
Phương Tiểu Quyên nâng bụng, cảm thấy bụng tức đến mức co rút đau đớn.
Dọc theo đường đi, trẻ con cười ồn ào theo ở phía sau, hi hi ha ha đi tới nhà họ Lâm.
Đi vào nhà họ Lâm, Kiều Chấn Quân vào cửa viện, liền nhìn thấy một hai ba bốn năm, năm người anh trai của Lâm Tuệ xếp hàng đứng ở cửa viện.
Trái tim ông run lên, bỗng cảm thấy hai chân có hơi nhũn ra: "Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, anh năm."
Mọi người nghe thấy ông kêu lên một loạt tiếng anh như vậy, đều nhịn không được nở nụ cười.
"Tôi nói này Chấn Quân, Lâm Tuệ người ta thế nhưng có năm người anh, sau này nếu ông dám bắt nạt Lâm Tuệ thì suy nghĩ thật kỹ mới được!"
Mồ hôi lạnh của Kiều Chấn Quân đều nhanh chóng rơi xuống: "Không dám không dám, sao tôi sẽ bắt nạt Lâm Tuệ chứ!"
"Ôi, nhanh như vậy đã không có sự mạnh mẽ của người chồng rồi, Kiều lão nhị ông không thể thế được, mặt mũi của đàn ông chúng ta đều bị ông làm mất hết!"
"Ha ha ha.. Cẩu Thặng ông cút qua một bên đi, thứ đàn ông xấu xí không có vợ như ông, ông có thể có mặt mũi gì?"
Nghe nói như thế, mọi người càng cười không chịu nổi.
Năm anh trai của Lâm Tuệ thấy Kiều Chấn Quân thức thời như vậy, cũng không có khó xử ông, "Cảnh cáo" vài câu, rất nhanh đã để ông đi vào.