Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 165 - Chương 165. Đám Cưới 3

Chương 165. Đám cưới 3 Chương 165. Đám cưới 3

Mọi người vừa nghe lời này của ả, lập tức liền nhấm hương ra vị bát quái.

Kiều lão nhị kết hôn lại không thông báo người em gái Kiều Hồng Mai này, đây là trở mặt rồi?

Kiều Tú Chi vừa thấy người một nhà Kiều Hồng Mai không mời mà tới, sắc mặt thản nhiên nói: "Nếu lại đây, vậy vào ngồi đi."

Kiều Hồng Mai tức muốn chết!

Lần trước ả kiên quyết nói đi ra khỏi nhà họ Kiều, nửa đường nhìn thấy một con thỏ xám, ai ngờ không bắt được thỏ, con gái lớn ả bị muỗi chích nổi mụn trên mặt, đêm đó hai người còn sốt cao bị đưa vào bệnh viện!

Vì trận bệnh này, trong nhà phía trước phía sau tốn hơn mười đồng, chồng ả với mẹ chồng mắng ả đến máu chó đổ đầy đầu, bảo lần này bất kể thế nào ả nhất định phải lấy được tiền từ nhà mẹ đẻ về!

Ả vốn nghĩ tìm một cái cớ trở về, sau đó nghe thấy anh hai ả muốn tái hôn, ả nghĩ trong lòng, chờ bọn họ bảo người đến mời ả, ả liền mượn dốc xuống lừa tha thứ cho mẹ ả.

Ai ngờ!

Ả chờ rồi chờ, đợi cho đến hôm nay anh hai ả kết hôn, vậy mà cũng không có một ai lại đây thông báo ả!

Thật sự là tức chết ả!

Ả cảm thấy mặt mũi mình đều bị hung hăng dẫm nát trên mặt đất!

Cho nên lúc này thấy mẹ ả tứ lạng bạt thiên cân(1) muốn kéo trong tâm câu chuyện đi, trong lòng ả cười lạnh một tiếng nói: "Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết, vì sao anh hai kết hôn, mẹ thông báo mọi người, lại không cho một mình con biết? Mẹ, mẹ không thích đứa con gái là con như thế sao?"

(1) Khéo léo làm chệch câu hỏi.

"Lần trước khi đi không phải bảo chúng tôi đừng cầu xin cô sao? Không phải nói vĩnh viễn cũng sẽ không bước vào nhà họ Kiều một bước sao? Tôi đây vì sao phải mời cô, ngược lại là cô, không mời mà tới bộ không cảm thấy mất mặt à?"

Kiều Tú Chi vốn còn muốn giữ lại một chút mặt mũi cho nhau, ai ngờ có vài người không biết xấu hổ!

Mặt Kiều Hồng Mai một hồi đỏ một hồi đen: "…"

Mẹ ả rất hận ả!

Trước mặt nhiều người như vậy, vậy mà ngay cả nửa điểm mặt mũi cũng không cho ả!

Nếu với tính tình bình thường của ả, ả chắc chắn quay đầu bước đi, nhưng nghĩ tới lời nói của chồng và mẹ chồng ả, ả cắn răng quyết định ở chỗ này, nhưng lại không chịu nói một tiếng êm ái.

Như Kiều Tú Chi nói, ả đàn bà này chính là đầu óc có bệnh!

Mỗi lần đều lấy lời nói đâm người khác trước, bị người khác đâm, thì lập tức lộ ra biểu cảm toàn bộ mọi người trên thế giới đều có lỗi với tôi!

Tưởng mình là công chúa, toàn bộ thế giới đều phải nhường ả sao?

Nhìn tới đã ngán!

Có người thấy hôm nay là ngày vui, thì tới đây khuyên: "Ai nha, mẹ con không nên để thù hận qua đêm, được rồi được rồi, mỗi người đều nhường một bước, Hồng Mai xa như vậy lại đây hẳn là cũng mệt mỏi, mau vào nghỉ ngơi một chút đi."

Kiều Tú Chi không nói chuyện.

Người trên thế giới này có thể khiến bà cúi đầu, có, cũng chỉ có một người, đó chính là chồng bà Tiết Xuyên.

Những người khác, ha hả!

Kiều Hồng Mai thấy mẹ ả không nói lời nào, lại tức giận đến ngực đau, nhưng vẫn theo lời những người khác, đi vào viện cũ nhà họ Kiều.

Vào viện, Kiều Hồng Mai trông thấy dáng vẻ chủ nhân của Kiều Hồng Hà, trong lòng càng không thoải mái.

"Chị ba, sao chị ở trong này? Ôi, ngược lại em quên mất, nghe nói chị ly hôn về nhà ở hả? Sẽ không phải là thật chứ?" Vẻ mặt Kiều Hồng Mai "kinh ngạc" nói.

Sắc mặt Kiều Hồng Hà trầm xuống nói: "Hồng Mai, nếu hôm nay em muốn đến uống rượu mừng, chị khuyên em tốt nhất đừng gây chuyện, nếu không chị không ngại đánh thũng mặt em, chẳng sợ hôm nay là ngày tốt của anh hai, chị cũng sẽ không khiêm nhường với em!"

Kiều Hồng Hà và em tư này từ nhỏ đã không hợp nhau.

Người này từ nhỏ đã nhiều tâm nhãn, mới trước đây bà cũng chịu không ít thiệt của ả!

Hôm nay ả biết rõ là ngày tốt của anh hai, hết lần này tới lần khác vừa tới đã muốn gây sự, nếu ả thực sự dám ầm ĩ, bà tuyệt đối sẽ không khách sáo với ả!

Mặt Kiều Hồng Mai trướng đến đỏ bừng: "Chị ba, câu nào em nói sai sao? Là chị không ly hôn, hay là chị không về nhà ở?"

Kiều Chấn Dân đi tới, âm thanh lạnh lùng nói: "Chị tư, chị thật sự muốn ồn ào tiếp sao?"

Kiều Hồng Mai tức giận đến cả người run rẩy!

Ở trong cái nhà này, ả vĩnh viễn giống như người ngoài, cũng không có một ai sẽ đứng ở bên ả!

Chỉ bởi vì bọn họ như vậy, cho nên ả mới có thể bất bình trong lòng!

Nhưng ả nghĩ lại, trong lòng bỗng lại đắc ý.

Ác nhân có ác báo, cả gia đình này, người thì ly hôn, người thì mất con gái, thật sự là đáng đời!

Đúng lúc này, Kiều Chấn Quân vịn tay Kiều Chấn Quốc đi ra.

Người gặp chuyện vui tinh thần cũng dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment