Vương Hâm Sinh một bên móc lỗ tai, một bên bỉu môi nói: "Chậc chậc chậc, sớm biết vậy thì tôi nên cưới Lâm Tuệ quả phụ kia, nhiều đồ cưới như vậy, ai cưới cô ta cũng không thiệt thòi." Huống hồ Lâm Tuệ còn lớn lên rất đẹp.
Trong lòng Tiểu Kiều chấn động, nhớ tới đời trước Vương Hâm Sinh chính là cưới Lâm Tuệ.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến mặt đỏ chót: "Vương Hâm Sinh, anh đây là ý gì? Hiện tại anh đang hối hận vì cưới em sao?"
Vương Hâm Sinh liếc nhìn bà ta một cái nói: "Phương Tiểu Quyên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nghịch, nể mặt trong bụng cô còn có đứa nhỏ, tôi sẽ không ly hôn với cô, nhưng nếu như cô còn dám nháo, hiện tại liền cút về nhà họ Phương cho tôi."
Con mẹ nó, lúc trước anh ta thực sự là dại sắc làm mờ tâm trí cho nên coi trọng Phương Tiểu Quyên.
Lúc trước anh ta thật không nghĩ tới Phương Tiểu Quyên dám dùng việc này uy hiếp nhà họ Vương bọn họ, bị một người phụ nữ uy hiếp, cả đời anh ta cũng không quên được.
Còn có một đám sâu mọt nhà họ Phương, từng ngày từng ngày đánh rắm còn nhiều hơn anh ta, bây giờ mọi người trong nhà đối với anh ta oán khí trùng thiên, còn không phải là bởi vì nhà mẹ đẻ của bà ta sao?
Vì lẽ đó anh ta đối với Phương Tiểu Quyên đã sớm không còn kiên trì, nếu như bà ta dám náo động, mọi người chia tay.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến ngực đau, bộ ngực chập trùng kịch liệt, suýt chút nữa cắn nát một cái răng.
Tên đàn ông đáng chết, lại dám uy hiếp bà ta, thực sự là tức chết mà.
Tiểu Kiều nhíu mày.
Cô ta đột nhiên có chút không nghĩ ra, Vương Hâm Sinh làm người đê hèn như thế, đời trước làm sao trở thành một người chồng người cha tốt?
Thật ra Tiểu Kiều chỉ nhìn thấy đời trước Vương Hâm Sinh một người chồng người cha tốt, trở thành người có vạn đồng đầu tiên trong thôn, nhưng không nhìn thấy trước khi anh ta trở thành một người chồng người cha tốt, Lâm Tuệ vì dạy dỗ anh ta đã phải chảy bao nhiêu lệ, tốn bao nhiêu sức lực.
Ở sau lưng tất cả những tên lãng tử quay đầu, đều có một người phụ nữ bị anh ta thương tổn đến thủng trăm ngàn lỗ.
Cho nên muốn ngồi mát ăn bát vàng như thế, thật sự là đã nghĩ đến quá tươi đẹp.
Vương Hâm Sinh nhìn thấy Phương Tiểu Quyên không dám nháo, một mặt đắc ý lắc vai đi mất.
Phương Tiểu Quyên nhìn bóng lưng của anh ta, hận đến ngũ quan đều vặn vẹo.
Từ sau khi gả vào nhà họ Vương, không hề có một chuyện nào khiến bà ta hài lòng.
Thực sự là xui xẻo.
——
Ngày hôm sau là ngày nhà họ Kiều làm việc vui.
Lão viện nhà họ Kiều mở cửa ra, mọi người trong nhà họ Kiều đều mặc quần áo mới nhất, đẹp nhất.
Đại Kiều mặc vào quần áo hoa dì Tuệ làm cho mình, trên đầu có hai búi tóc, mang theo hai đóa hoa hồng, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà, đỏ bừng bừng, miệng nhỏ hơi vểnh, ôi, đẹp đẽ giống tiểu tiên nữ vậy.
Mọi người thấy quần áo của Đại Kiều đáng yêu đẹp đẽ như thế, cũng không nhịn được hỏi cô: "Đại Kiều, quần áo mới này là từ nơi nào đến?"
Đại Kiều cười đến mặt mày cong cong, điềm nhiên nói: "Là dì Tuệ làm cho con."
Có người liền nhắc cô: "Làm sao còn gọi dì Tuệ, nên đổi giọng gọi mẹ."
Đại Kiều mím môi cười, nhưng không trả lời mọi người.
Cô yêu thích dì Tuệ, nhưng muốn cô gọi dì Tuệ là mẹ, cô có chút không gọi được, luôn cảm giác không thuận miệng.
Hạnh Hoa lẫn trong đám người, bĩu môi nói: "Chẳng trách Tiểu Quyên nói nó là bạch nhãn lang, nhanh như vậy liền gọi người khác là mẹ, nhiều năm như vậy thực sự là nuôi không."
Mọi người vừa nghe lời này, lập tức tránh xa cô ta.
Sao lại ngu ngốc như vậy?
Ngày hôm nay là việc vui của nhà họ Kiều, cô ta đến đây nói lời này, không phải là đánh vào mặt người ta sao?
Hạnh Hoa thấy không có ai phụ họa với mình, trái lại còn cách ly ra một vòng, nhất thời tức giận đến mặt đều đỏ.
Thấy không ai nói chuyện với mình, cô ta cũng không muốn xem náo nhiệt, xoay người lầm bầm đi mất.
Nhưng mà còn chưa đi được hai bước, đột nhiên một cước đạp trên một đống phân gà, kế tiếp trượt chân ——
"Ầm."
Quăng ngã chổng vó, đau đến nước mắt lập tức liền rơi xuống.
"Ha ha ha, đáng đời, ai biểu ăn nói lung tung." Mọi người không nhịn được cười ra tiếng.
Hạnh Hoa suýt chút nữa tức hộc máu.
Nông thôn có việc vui, đều mời hàng xóm quen biết đến giúp đỡ, nhà họ Kiều cũng không ngoại lệ, Kiều Tú Chi mời vài người phụ nữ khá là phúc hậu đến giúp đỡ.
Bà Cố nghe sát vách truyền đến tiếng cười, mạnh mẽ nhổ mấy bãi nước miếng trên đất: "Nửa đường thành vợ chồng, tôi muốn xem xem Kiều Lão Nhị và quả phụ nhà họ Lâm kia có thể cùng nhau bao lâu."
Bởi vì nhà họ Kiều không mời bà Cố sang hỗ trợ, bởi vậy bà Cố ghi hận trong lòng.
Đang lúc này, nhà họ Kiều có một đám khách không mời mà đến.
"Mẹ, anh hai cưới vợ, chuyện lớn như vậy sao mẹ không cho người ta báo cho con biết?"
Kiều Hồng Mai mặc một bộ đồ đỏ, phía sau dẫn theo bốn người phụ nữ khí thế hừng hực đi tới.