Nếu Kiều Lão Nhị còn bại liệt, cho cho bà ta liều mạng cũng không thể trơ mắt nhìn con gái nhảy vào bên trong hố lửa.
Trên mặt Lâm Tuệ lộ ra hai vệt hồng nhạt, ôn nhu nói: "Mẹ, con biết, con không trách mẹ và cha."
Chỉ là bà ấy không nói ra, cho dù chân của Kiều Chấn Quân không tốt lên, cho dù cha mẹ phản đối, bà ấy vẫn sẽ kiên trì gả cho ông như cũ,
Chỉ có điều như bây giờ càng tốt hơn, đều là đại hoan hỉ.
Tiểu Đông Lâm ngồi ở trong lồng ngực bà ngoại, mắt to giống như nho đen linh lợi chuyển động, bi bô nói: "Thím ở sát vách nói, sau này tiểu Đông Lâm phải gọi chú Kiều là cha, mẹ, có phải như vậy không?"
Lâm Tuệ bị con mình nhìn như thế, cảm giác hai gò má của mình nóng lên đến có thể rán trứng gà, cắn môi "Ừ" một tiếng.
Vương Thu Anh xem dáng vẻ xấu hổ của con gái, cười đến càng vui vẻ, ôm cháu ngoại nói: "Đúng vậy, nhưng Tiểu Đông Lâm phải nhớ kỹ, sau này khi nhìn thấy cha của chị Kiều Kiều thì con cũng phải gọi theo là cha, biết không?"
Tiểu Đông Lâm lớn tiếng nói: "Biết rồi, quá tốt rồi, Tiểu Đông Lâm cũng có cha."
Nghe nói như thế, viền mắt Lâm Tuệ nóng lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Ở trong tiểu viện nhà họ Kiều, cũng đang tiến hành đối thoại đồng dạng.
Kiều Chấn Quân nhìn đứa bé trước mắt, sốt sắng mà liếm môi một cái nói: "Đại Kiều, cha có một số việc muốn nói với con."
Đại Kiều mềm giọng nói: "Cha, có phải là chuyện cha muốn kết hôn với dì Tuệ không?"
Kiều Chấn Quân ngẩn ra, rất nhanh hiểu được, phụ nữ trong thôn là người thích bát quái nhất, khẳng định là đã nói với Đại Kiều.
Ông gật gù: "Cha và dì Tuệ ở cùng nhau, con cũng đừng khổ sở, cho dù sau này có em trai em gái, con ở trong lòng cha vĩnh viễn là quan trọng nhất."
Muốn Kiều Chấn Quân chất phác nói ra một đoạn "Buồn nôn" như thế, thực sự quá làm khó dễ ông.
Nhưng lời này, ông lại không thể không nói, ông không muốn con gái bởi vì mình tái hôn mà lo lắng hoặc là không vui.
Hoạn nạn thấy chân tình, lời này không giả một chút nào.
Từ khi ông bại liệt, khoảng thời gian này đến nay, đều là người nhà không ngại cực khổ chăm sóc ông.
Đặc biệt là con gái Đại Kiều này, thường hay đấm bóp chân cho ông, sợ ông buồn bực cho nên thường hay nói chuyện, còn nhỏ tuổi mà đã tri kỷ như thế.
Trái lại là Tiểu Kiều khiến ông rất thất vọng.
Từ khi cô ta rời khỏi cùng với mẹ mình thì cũng không còn sang thăm người làm cha này, dù cho một lần cũng được, đáng tiếc không có.
Đại Kiều trong nháy mắt có nước mắt tụ quanh, mềm giọng nói: "Cha, cha không cần lo lắng, con sẽ không khổ sở, con rất yêu thích dì Tuệ và em trai Đông Lâm, con muốn cùng bọn họ trở thành một người nhà."
Mấy thím trong thôn nói với cô, cô biết đều không có ý tốt, bọn họ hi vọng cô nháo loạn với cha mình, nhưng tại sao cô muốn làm ồn ào chứ?
Là dì Tuệ không tốt hay là em trai Đông Lâm không đủ đáng yêu?
Cho nên cô sẽ không làm theo như bọn họ mong muốn, Hừ.
Kiều Chấn Quân vừa nghe lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Cha rất vui vẻ nghe con nói như vậy."
Ông đột nhiên rất chờ mong ngày tháng sau này.
——
Bởi vì song phương đều có ý định thúc đẩy chuyện hôn sự này, vì lẽ đó quá trình rất thuận lợi, thêm vào hai người đều là tái hôn, rất nhiều trình tự đều bị bớt đi.
Nửa tháng sau là thời điểm nông nhàn, rất nhiều người đều sẽ tranh thủ đoạn thời gian đó mau mau làm việc vui, việc vui của Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ cũng định vào lúc đó.
Chỉ chớp mắt, thời gian nửa tháng liền trôi qua.
Ở nông thôn, trước khi kết hôn một ngày sẽ "Kéo đồ cưới", chính là nhà nào gả con gái sẽ đưa đồ cưới đến nhà đàn trai, cũng có hiệu quả giống như tục phơi đồ cưới thời cổ đại.
Chỉ là hiện tại kinh tế từng nhà cũng không tốt, rất nhiều người ăn không đủ no, càng khỏi nói cho con gái đồ cưới, vì lẽ đó thôn Thất Lý rất nhiều năm không thấy người ta "Kéo đồ cưới".
Ngày đó, nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt.
Năm người anh của Lâm Tuệ sáng sớm đã dậy, ăn mặc quần áo mới, mang đồ cưới cho em gái toàn bộ kéo đến nhà họ Kiều.
Người trong thôn mau chạy ra xem trò vui.
"Ôi, nhà họ Lâm thật sự rất coi trọng cô con gái Lâm Tuệ này, dù là tái hôn, vẫn nhiều đồ cưới như vậy, thực sự là biết làm người không bằng biết đầu thai."
"Bà nói không đúng, năm đó Lâm Tuệ gả cho thanh niên trí thức kia, ra đồ cưới không nhiều như vậy, bà nhìn xem cái ngăn tủ và bàn, đều chế tạo bằng gỗ tốt, ước ao chết người ta."
"Sớm biết nhà họ Lâm sẽ cho nhiều đồ cưới như vậy, tôi đã kêu bà mối đi cầu hôn, ai, hiện đang nói cái gì cũng đã muộn."
"Thôi đi, Cẩu Thặng, cậu nghèo rớt mùng tơi, chó mẹ nhìn cũng không lọt mắt."
Vương Hâm Sinh và Phương Tiểu Quyên, còn có Tiểu Kiều, ba người từ lão viện nhà họ Vương đi ra, vừa vặn thấy cảnh này.