Tuy rằng Kiều Chấn Quân làm người hơi chất phác, nhưng như vậy vừa vặn dễ khống chế, hơn nữa vóc người ông đẹp đẽ, nhà họ Kiều lại giàu có, trong mười dặm tám thôn này, là một đối tượng tốt.
Càng quan trọng chính là bà ta không thể gả đến thành phố, vậy thì dạng đối tượng tốt thế này, đương nhiên không thể để Lâm Tuệ chiếm tiện nghi.
Cho nên bà ta và anh trai hợp lại tính kế, để anh trai canh giữ ở bên ngoài cánh rừng, bà ta canh vào lúc mỗi ngày Kiều Chấn Quân đi ngang qua dòng suối nhỏ, xa xa nhìn thấy ông lại đây, lập tức cởi quần áo. . .
Sau đó, bà ta toại nguyện gả cho Kiều Chấn Quân, Lâm Tuệ tức giận đến chạy tới hỏi tại sao bà ta lại làm như thế, biết rõ người bà ấy yêu thích là Kiều Chấn Quân, tại sao còn muốn cướp.
Bà ta đã quên lúc đó trả lời Lâm Tuệ thế nào, nhưng hai người từ lúc đó đã trở mặt, vì trả thù bà ta, Lâm Tuệ lựa chọn gả cho một người thanh niên trí thức.
Bắt đầu bà ta còn có chút đố kị, đáng tiếc có mấy người số mệnh vốn không tốt, thanh niên trí thức kia trở về thành phố không lâu liền chết đuối, Lâm Tuệ thành quả phụ.
Hiện tại quả phụ này lại muốn người đàn ông mà bà ta không cần nữa, nằm mơ.
Phương Tiểu Quyên càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, mặc quần áo vào chuẩn bị ra ngoài, nhưng Vương Hâm Sinh vào lúc này đi vào.
Vương Hâm Sinh đánh giá bà ta một cái nói: "Đổi quần áo thành thế này là muốn đi nơi nào?"
Trong lòng Phương Tiểu Quyên run lên nói: "Không muốn đi đâu hết, chỉ là trong phòng có chút oi bức, cho nên muốn đi ra ngoài."
Khóe miệng Vương Hâm Sinh vung lên một nụ cười kỳ quái: "Ngày hôm nay chồng trước của cô cho bà mối đến nhà họ Lâm cầu thân, sau khi biết trong lòng nghĩ như thế nào?"
Phương Tiểu Quyên chột dạ vô cùng, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Em có thể nghĩ như thế nào? Chỉ là rác rưởi mà em không cần nữa, một đôi rác rưởi vừa vặn tập hợp thành đôi."
Vương Hâm Sinh nhìn bà ta: "Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, nếu như bị tôi phát hiện cô dám làm chuyện gì có lỗi với tôi, đừng trách tôi trở mặt không quen biết."
Nói xong anh ta xoay người đi, khẽ hát đi sang lão viện nhà họ Vương bên kia ăn quỵt cơm.
Phương Tiểu Quyên nhìn bóng lưng của anh ta, tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết.
——
Mọi người biết Kiều Chấn Quân muốn kết hôn với Lâm Tuệ, người khen người chê.
"Một người từng kết hôn, một người là quả phụ, hai người tập hợp lại cùng nhau sinh sống, không phải rất tốt sao?"
"Tốt cái gì mà tốt? Trước đây Lâm Tuệ không phải vì việc này chạy đi nhảy giếng sao? Tôi còn tưởng là cô ta có bao nhiêu vô tội, thì ra chỉ là diễn trò mà thôi, chậc chậc chậc."
"Tôi nói chứ Hạnh Hoa, lời này tốt nhất không nên để cho thím Tú Chi nghe được, cẩn thận bà ấy dùng một quyền xem cô là lợn rừng mà đánh."
Trên mặt Hạnh Hoa lúc đỏ lúc trắng, hướng về trên đất "Phi" một tiếng nói: "Tôi lại không nói mò."
Có nói mò hay không mọi người đương nhiên sẽ không tranh luận với cô ta, có điều có mấy người biết, khoảng thời gian này Hạnh Hoa rất thân cận với Phương Tiểu Quyên.
Hiện tại những câu nói kia của cô ta đều nhằm vào nhà họ Kiều và nhà họ Lâm, không biết là bản thân cô ta muốn nói, hay là thay mặt Phương Tiểu Quyên nói.
Cũng có người nhổ nước bọt nói Kiều Chấn Quân vô tình: "Con gái của Kiều Lão Ngũ còn chưa tìm được, vào lúc này Kiều Lão Nhị cưới vợ thích hợp sao? Thật không hề có một chút tình anh em nào."
Kiều Chấn Quân vốn cũng không muốn đón dâu vào lúc này, dù sao con gái thằng năm mới vừa lạc mất, vào lúc này làm việc vui không thỏa đáng lắm.
Nhưng mẹ ông đã nói rồi, gần đây Lâm Tuệ thường đến tiểu viện nhà họ Kiều, nói không chừng đã bị người ta để ý nhìn thấy, ông là đàn ông, nên cho đối phương một câu trả lời.
Mẹ ông còn nói, "Tiểu Oản Nhi không ở đây, lẽ nào nhà họ Kiều từ đây về sau không làm chuyện vui, từ đây vẻ mặt từng người ai cũng đưa đám mà sống sao?"
Sau khi Kiều Lão Ngũ biết, cũng chủ động chạy tới khuyên anh trai không cần kiêng kỵ chính mình.
Ông ta còn giả vờ ung dung nói, "Cổ đại có thuyết pháp xung hỉ, bây giờ bầu không khí trong nhà trầm thấp như thế, chúng ta tổ chức chuyện hỉ, không chừng chẳng mấy chốc có thể tìm Tiểu Oản Nhi trở về, anh hai, anh nhanh chóng cưới chị dâu về đi."
Nếu người trong cuộc đều không ngại, đương nhiên ông cũng không có kiêng kỵ gì.
Lại như mẹ ông nói như vậy, nếu như ông còn không hành động, thời điểm truyền ra các loại nói bóng nói gió thì càng nguy.
Trong nhà Lâm Tuệ.
Vương Thu Anh ôm cháu ngoại trắng nõn nà, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Tuệ Nhi, con đừng trách mẹ trước đây ngăn cản con, nếu như chân của Kiều Lão Nhị không khỏe lại, hôn sự này mẹ vạn lần sẽ không đáp ứng, mẹ làm như thế, cũng là không muốn sau này con không phải quá cực khổ."
Phải chăm sóc một người đàn ông bại liệt cả đời, vậy thì thật là quá khổ.
Nếu sau khi kết hôn xảy ra bất trắc bại liệt, đó là hết cách rồi, nhưng biết rõ đối phương bại liệt còn gả đi, thì gọi là tự tìm tội.