Hạnh Hoa nhìn thoáng qua hướng đi của chiếc xe hơi, xoay người chạy phía nhà họ Vương.
Bà ta đến nói cho Tiểu Quyên, nhà họ Kiều sẽ sớm gặp xui xẻo lần nữa!
Chiếc xe hơi chạy đến sân nhà họ Kiều mới dừng lại.
Người phụ nữ chỉ vào nhà họ Kiều, cười nói: “Đây chính là nhà họ Kiều! Đúng rồi, mọi người đến nhà họ Kiều để….?”
“Chúng tôi đến nhà họ Kiều làm khách.” Người lái sẽ lịch sự nói, cũng không có nhiều lời.
Tròng mắt người phụ nữ, mở cổ họng hướng vào bên trong hét lớn: “Dì Tú Chi, họ hàng nhà bà dì đến! Họ hàng quan chức đến!”
Vạn Xuân Cúc đang ngồi trong viện bắt chéo chân cắn hạt dưa, nghe thấy lời này, thiếu chút bị sặc chết vì hạt dưa!
Họ hàng quan chức?
Từ khi nào nhà họ Kiều có họ hàng thân thích quan chức?
Mặc dù là vậy, bà ta vẫn lập tức đứng lên, đi như bay ra cửa, cơ bản không giống như người mang thai ba bốn tháng!
Vừa đi ra đến cửa, bà ta đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đậu hay trước cửa, tâm trạng kích động, suýt chút không thở ra được: “Vị này…..., vị đồng chí này, tôi là người nhà họ Kiều, mọi người đến tìm tôi à?”
Người tài xế quay người mỉm cười với bà ta, xoay người mở cửa sau xe hơi ra, một đứa bé trai từ bên trong nhảy ra.
Theo sau còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi, còn có một người đàn ông cao lớn, anh dũng.
Người đàn ông mặc dù cao lớn khôi ngô, nhưng cả người ngay thẳng toát ra vẻ uy nghiêm làm người ta không dám tiếp cận.
Vạn Xuân Cúc lúc nhìn thấy người tài xế, còn dám tiến một bước lên xem thử, đến lúc nhìn thấy người đàn ông này, rụt cổ lại, ngay lập tức không dám buông nửa cái rắm.
Ngay lúc này, Đại Kiều bước đến, ngâm nga một khúc.
Đứa nhỏ nhìn thấy Đại Kiều đi đến, hai mắt sáng người, chạy như bay về phía cô: “Chị Đại Kiều, em đến tìm chị chơi đây!”
Đại Kiều nhìn chăm chú, nhanh chóng nhận ra đối phương chính là em trai Thiên Hữu, người được bà nội cô cứu lần trước.
Cô bước nhanh qua, ngẩng đầu ngọt ngào gọi: “Chú Thẩm, cô Thẩm, em trai Thiên Hữu, xin chào!”
“Đại Kiều, lâu rồi không gặp, không ngờ cháu còn nhớ, cô thật sự rất vui!”
Thẩm Lâm Lâm lần trước có gặp mặt Đại Kiều một lần, rất thích đứa nhỏ trắng noãn này, cô bé nhỏ nói chuyện nhẹ nhẹ mềm mại, lúc này cô cười ngọt ngào, khóe miệng thành hai lúm đồng tiền, mặt ửng đỏ như máu.
Lông mi của Đại Kiều dài như hai thanh quạt nhỏ phẩy phẩy, ngọt ngào nói: “Cô Lâm Lâm lớn tuổi mà vẫn xinh đẹp như vậy, con làm sao quên được?”
Aiya, cái miệng nhỏ này thật ngọt ngào!
Thẩm Lâm Lâm hận không thể mang đưa cô bé nhỏ này về nhà!
Tần Tiểu Mi đứng một bên vô cùng ghen tị.
Trước đây bà rất thích con gái, đáng tiếc là cơ thể bà không cố gắng được, sau khi sinh Thiên Hữu, quanh năm suốt tháng đó có một nửa thời gian là nằm trên giường.
Bác sĩ đã nói rõ ràng với vợ chồng họ rằng, cơ thể bà không thích hợp để mang thai, một khi mang thai rất có thể một xác hai mạng.
Cho nên cuộc đời này của bà không thể có một chiếc áo bông nhỏ ở bên cạnh, lúc này nhìn thấy cô bé trước mặt, làn da trắng noãn, cái miệng đỏ hồng, ăn nói nhẹ nhàng đáng yêu, trong lòng thích mãi không thôi.
Bà đi qua, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nói: “Con là Đại Kiều sao? Xin chào, dì là mẹ của Thiên Hựu, con có thể gọi dì là dì Tần.”
“Chào dì Tần, con tên là Kiều Niệm Niệm, mọi người trong nhà đều gọi con là Đại Kiều, dì cũng có thể gọi con như thế.” Đại Kiều có hơi sợ người lạ, nhưng vẫn rất lịch sự giới thiệu bản thân mình.
Vạn Xuân Cúc nhỏ tiếng vẫy tay ra hiệu cho Đại Kiều, tiếc là Đại Kiều không thấy, ngay lập tức, giận đến run người.
Khi Kiều Tú Chi nghe thấy động tĩnh đi ra, vừa thấy người nhà họ Thẩm, hơi hơi sửng sốt: “Là mọi người sao, nhanh vào đi.”
Lúc trước nhà họ Thẩm nói đến đây, bà cũng không nghĩ nhiều, sau đó nhà họ Thẩm không đến, bà cũng không để tâm.
Ngày hôm đó lúc về nhà, Thẩm Thế Khai nghe em gái Lâm Lâm tả lại chuyện xảy ra lúc đó, trong lòng tràn ngập sự tò mò đối với vị nữ đồng chí này.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng không quan tâm thiệt hơn của bà, trong lòng lại thêm kính nể.
Kiều Tú Chi đưa đoàn người vào nhà chính, gọi Tiết Xuyên đến cùng nhau đón khách.
Thẩm Thế Khai nhìn thấy Tiết Xuyên lại hơn ngẩng ra một chút.