Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173. Không Muốn Từ Bỏ

Chương 173. Không muốn từ bỏ Chương 173. Không muốn từ bỏ

Người đàn ông trước mặt mặc dù lớn tuổi, lại thêm việc ăn mặc kiểu nhà nông, nhưng khí thế của ông ấy nông dân khác lại hoàn toàn không giống nhau.

Nhà họ Kiều thật là tàng long ngọa hổ, ông ấy càng tò mò nhà họ Kiều hơn.

Sau màn chào hỏi, Thẩm Thế Khai giải thích: “Chuyện con trai tôi lần trước ít nhiều phải cảm ơn dì! Vốn dĩ sáng sớm nay chúng tôi phải đến đây gặp mặt cảm tạ, nhưng cha tôi phát bệnh nằm viện, trong sở lại có nhiệm vụ mới, cứ như thế kéo dài đến tận ngày hôm nay, mong mọi người thứ lỗi!”

Kiều Tú Chi nói đối phương không cần quá để ý chuyện này, trong lòng đột nhiên nhớ đến chuyện của Tiểu Uyển Nhi, ánh mắt hơi lóe lên.

Bà rất muốn nhờ đối phương giúp đỡ, nhưng mà bọn họ không quen nhau, vừa mới gặp đã nhờ đối phương giúp đỡ, có vẻ hơi không lịch sự lắm.

Thẩm Thế Khai nhìn thấy bà có lời muốn nói lại thôi, mở miệng nói: “Dì Kiều có phải có việc gì khó không? Nếu như cháu có thể giúp đỡ được, xin cứ việc nói!”

Kiều Tú Chi suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Chính xác có việc gì khó! Tôi có một đứa con cháu gái nhỏ, hơn một tháng trước bị lạc ở ga tàu hỏa huyện, đến nay vẫn không rõ ở đâu, cậu có cách nào hỏi thăm giúp tôi không?”

Tần Tiểu Mi vừa nghe chuyện đứa nhỏ đi lạc, lập tức nhăn mày: “Thế Khai, anh mau đồng ý đi.”

Là một người mẹ, không ai có thể nhìn thấy chuyện cốt nhục chia lìa, nếu như là Thiên Hựu đi lạc, chỉ sợ bà khóc chết mất.

Thẩm Thế Khai suy nghĩ nói: “Dì Thẩm, chuyện này cháu cũng nói thật với dì, biển người mênh mông, hơn nữa thời gian đi lạc cũng khá lâu rồi, cháu không dám đảm bảo nhất định sẽ tìm thấy người trở về, nhưng chuyện này cháu đồng ý!”

Kiều Tú Chi cảm kích nói: “Có lời này của cậu là được rồi! Đành thuận theo ý trời, có thể tìm thấy trở về được hay không phải xem mệnh của đứa nhỏ rồi!”

Thẩm Thế Khai là phó sở trưởng đồn công an, với mạch quan hệ của ông, muốn tìm một người, chắc chắn sẽ có nhiều cách hơn so với người bình thường!

Sau khi Kiều Chấn Quốc biết được thân phận của Thẩm Thế Khai, lại nghe thấy đối phương đồng ý ra tay giúp, ngay lập tức kích động, đôi mắt đỏ hoe: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người!”

Thẩm Thế Khai xua tay cười nói: “Đây cũng là duyên phận của hai nhà chúng ta, nếu lúc trước không phải dì Kiều đã cứu con trai nhà chúng tôi, hiện tại chúng tôi cũng không có cơ hội đứng ở đây!”

Một đứa bé quan trọng với một gia đình như thế nào, so với bất kì kẻ nào ông ấy biết rõ, cho nên ông vô cùng hiểu rõ người cha này có bao nhiêu đau lòng.

Bởi vì việc này gấp nên ông nhất định sẽ dùng hết toàn lục đi hỗ trợ!

Trong viện.

Đại Kiều và Thẩm Thiên Hữu ngồi thành một hàng trên ghế đá.

Thẩm Thiên Hữu nói: “Chị Đại Kiều, lúc trước em đã muốn tìm chị đi chơi, nhưng ông nội em phát bệnh, một mình em thì không đi được!”

Đại Kiều nhẹ nhàng nói “Không sao mà, chị không trách em, bây giờ ông nội em đã khỏe chưa?”

Thẩm Thiên Hữu nhíu mày nói: “Đã xuất viện, nhưng mà cơ thể của ông nội vẫn chưa ổn lắm!”

Vạn Xuân Cúc đi tới, trên mặt cười rộ như đóa hoa cúc nói: “Tiểu thiếu gia, dì là con dâu của bà Kiều đã cứu con, trong phòng dì có kẹo, con đi cùng dì đi, dì sẽ cho con ăn kẹo đường được không?”

Vừa rồi bà ta ngồi tránh ở cửa sổ biết được thân phận của người nhà này.

Không ngờ được người đàn ông đó vốn là phó sở trưởng đồn công an, mà đứa trẻ trước mặt là con trai duy nhất của vị phó sở trưởng đó!

Đứa nhỏ Đại Kiều này thật keo kiệt, tin tức quan trọng như thế cũng không nói cho bà ta biết!

Bà ta cũng để ý thấy vị tiểu thiếu gia này chỉ chơi cùng Đại Kiều được, cho nên bà muốn dắt đứa nhỏ này đi, để cho cậu và An Bình chơi cùng nhau, cùng nhau kết bạn!

Thâm Thiên Hữu tiến đến nhìn cái bánh nướng trước mặt, ghét bỏ nói: “Cháu không muốn ăn kẹo, nhà cháu có rất nhiều kẹo, đúng rồi, chị Đại Kiều, chị thích ăn kẹo gì, mẹ em mang rất nhiều kẹo đến, cho chị ăn tất!”

Vạn Xuân Cúc: “……”

Tức chết bà ta!

Cái gì cũng cho Đại Kiều, cho nhà họ Kiều không được à!

“Tiểu thiếu gia, vậy cậu có muốn đi xem gà mái không? Gà mái nhà dì một ngày đẻ được ba bốn quả trứng gà, cậu nhất định chưa từng thấy đâu, dì đưa con đi xem được không?”

Vạn Xuân Cúc vẫn không muốn từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment