Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177. Hẹn Gặp Lại!

Chương 177. Hẹn gặp lại! Chương 177. Hẹn gặp lại!

Lâm Tuệ vốn chính là mỹ nhân, lúc này hai gò má ửng hồng, xấu hổ xinh đẹp, Kiều Chấn Quân thấy cả người nóng lên.

Ông đi qua, lần nữa nắm chặt tay bà nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tuệ cắn môi dưới, thấp giọng ừ một tiếng.

Ngọn đèn bị thổi tắt, giường lớn trong phòng ê a ê a vang lên.

Bên ngoài mặt trăng xấu hổ trốn vào sau tầng mây.

——

Mặc dù nhà họ Thẩm đồng ý hỗ trợ tìm kiếm Tiểu Oản Nhi, nhưng nhà họ Kiều cũng không thể ký thác tất cả hi vọng trên người đối phương.

Làm xong hôn lễ Kiều Chấn Quân, Kiều Chấn Dân chuẩn bị lần nữa xuất phát đi tìm tung tích con gái.

Lần này đi cùng ông ta còn có Kiều Chấn Quốc.

Làm xong ngày công, Kiều Chấn Quốc xin phép nghỉ với đội trưởng đội sản xuất, cũng để ông ta viết hai lá thư giới thiệu, sau đó cất thư giới thiệu chuẩn bị về nhà ăn cơm.

Ai ngờ đi đến nửa đường lại gặp người kỳ quái.

Ông ta đi bên trái, đối phương cũng đi bên trái, ông ta đi bên phải, đối phương cũng đi bên phải, qua mấy lần, ông ta lại đi không được!

Ông ta nhìn người phụ nữ trước mắt nói: “Vị nữ đồng chí này, cô rốt cuộc muốn đi bên nào? Tôi đứng yên đây, cô đi trước đi!”

Người này thật sự là, ông ta còn muốn chạy về nhà ăn cơm đây!

Đáp Trật nhẹ nhàng cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu giận dỗi nhìn ông ra một cái nói: “Anh Kiều, anh không nhớ em sao?”

Tiếng gọi “anh Kiều” vừa mềm vừa quyến rũ, làm người ta xương cốt cũng mềm.

Chỉ tiếc đứng trước mặt cô ả là sắt thép thẳng nam Kiều Chấn Quốc, mị nhãn của cô ả xem như vứt cho mù lòa nhìn!

Kiều Chấn Quốc nhìn cô ả một cái, suy nghĩ một chút nói: “Không nhớ rõ!”

Đáp Trật trong lòng cứng lại: Kiều đại ca thật là quý nhân nhiều chuyện quên, hơn một tháng trước, ngươi cùng đội sản xuất dài một lên đi đón thanh niên trí thức, lúc ấy ta an vị tại bên cạnh ngươi, ngươi suy nghĩ lại một chút, có hay không ấn tượng?

Kiều Chấn Quốc con mắt nhìn lên bầu trời, lo nghĩ, bỗng nhiên vỗ trán một cái đạo: Tôi nhớ ra rồi!

Đáp Trật vẻ mặt mong đợi nhìn ông ta.

Cô ả biết, dung mạo cô ả đẹp mắt như vậy, đàn ông chỉ cần gặp qua cô ả một lần, cũng sẽ không tuỳ tiện quên cô ả!

Kiều Chấn Quốc đột nhiên cười ha hả: “Tôi nhớ ra rồi, cô chính là rèn sắt gì đó hả, lúc ấy tôi còn nhìn thấy cứt mũi của cô ta!”

Đáp Trật: “...”

Có thể đừng nhắc lại chuyện cứt mũi hay không!!!

Đáp Trật quả là sắp muốn điên rồi!!

Cô ả thật vất vả thôi miên mình quên chuyện này, người này sao vừa thấy mặt đã nhắc đến vấn đề này?

Còn có, rèn sắt là cái quỷ gì?

Cô ả hỏi nghi ngờ của mình: “Anh Kiều, sao anh lại gọi em là rèn sắt?

Nhà cô ả tổ tông mười tám đời đều không có ai biết rèn sắt, vì sao lấy tên kỳ quái như vậy cho cô ả?

Kiều Chấn Quốc ngơ ngác một chút nói: “Không phải cô họ Đả, tên Thiết sao? Hợp lại chính là rèn sắt, ha ha ha, cha mẹ cô cũng thật kỳ quái, sao lấy cái tên buồn cười như vậy cho cô, ha ha ha...”

Đáp Trật: “..................”

Vì cái gì trong nội tâm cô ả có loại cảm giác muốn chửi ông trời?

Cô ả hít sâu một hơi nói: “Anh Kiều, chắc anh lầm rồi, em tên Đáp Trật, chữ Trật trong trật tự, không phải Thiết.”

Kiều Chấn Quốc lại ngơ ngác, tiếp tục cười ngây ngô: “Hóa ra là Trật trong trật tự, tôi nói mà, làm sao có thể có cô gái tên rèn sắt đâu? Được rồi, tôi phải đi rồi.”

Ông ta nói xong vượt qua cô ả, trực tiếp rời đi.

Đáp Trật: “............”

Cái này... Rốt cuộc là loại đàn ông gì vậy??

Đáp Trật có chút hoài nghi mình đến tìm ông ta, có phải là tìm nhầm người rồi không!

Nhưng trong thôn chỉ có từng đó đàn ông, cô ả không có lựa chọn nào khác.

Đáp Trật quyết tâm, chạy chậm đuổi theo: “Anh Kiều chờ em một chút, em có lời nói cho anh!”

Nhưng Kiều Chấn Quốc bước rất lớn, đi nhanh như sau lưng có quỷ đang đuổi mình vậy.

Đáp Trật không có cách nào, đành phải nghiêng người một cái, nghĩ giả bộ ngã sấp xuống hấp dẫn sự chú ý của ông ta, ai biết dùng lực quá mạnh, chân cô ả mất thăng bằng, cả người theo đó mất cân bằng.

Phịch một tiếng vang lên!

Cô ả ngã tư thế chó đớp cứt!

Ăn đầy miệng đất không nói, bàn tay đầu gối cũng truyền tới đau đớn, đau đến cô ả rớm nước mắt!

Kiều Chấn Quốc nghe được động tĩnh, quay người vừa vặn thấy được dáng vẻ cô ả té ngã, lập tức cười thành chó: “Ha ha ha, ngã chó đớp cứt, cười chết ta!”

Đáp Trật: “........................”

Cô ả đỏ vành mắt bò dậy, quay người kiên quyết đi.

Thật có lỗi, là cô ả quấy rầy!

Hẹn gặp lại!

Không, cũng không gặp lại nữa!

Kiều Chấn Quốc nhìn đối phương đi, ông ta cũng tranh thủ thời gian chạy.

Lại không nhanh về, thịt chắc là phải bị vợ ông ta ăn sạch!

Bình Luận (0)
Comment