Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183. Liều Chết Phản Kháng

Chương 183. Liều chết phản kháng Chương 183. Liều chết phản kháng

Kiều Chấn Quốc nhìn con gái một mặt kiêu ngạo nói: "Tính tình Đông Anh càng ngày càng giống mẹ anh, Đông Anh, lời nói vừa rồi của con thật sự vừa tuyệt vừa dễ nghe."

Vạn Xuân Cúc tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết: ". . ."

Buổi tối hôm đó, viện nhà cũ họ Kiều lặng lẽ làm thịt hai con gà rừng.

Một con hầm canh, một con làm thành thịt gà xào nấm, thơm đến nỗi người nhà họ Kiều suýt chút nữa ăn cả đầu lưỡi.

Chỉ ngoại trừ một người.

Người kia chính là Vạn Xuân Cúc.

Bà ta đương nhiên không phải là có cốt khí.

Bà ta nôn nghén đã được nửa tháng, nhưng đêm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nghe tới mùi thịt gà liền bắt đầu buồn nôn.

Đến trên bàn cơm, bà còn không tin, vẫn cứ nhẫn nhịn buồn nôn buộc chính mình ăn hai miếng thịt gà, kết quả bà ta ói ra, đến cuối cùng còn phun ra mật vàng.

Đến cuối cùng, một bàn thịt gà, bà ta không ăn được nửa miếng.

Càng làm người tức giận chính là mọi người trong nhà đều ăn thập phần vui vẻ, mà bà ta chỉ có thể một người trốn ở trong phòng uống cháo hoa.

Tức chết bà ta.

Tiểu Kiều bên này còn muốn thảm hơn Vạn Xuân Cúc.

Sau khi cô ta từ rãnh nước bẩn leo lên, đám trẻ con đều kiếm cớ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả Lâm Bảo Châu cũng không chịu được mùi vị trên người cô ta mà bỏ chạy.

Cô ta khập khễnh đi vào trong thôn, đi tới làng thì vừa vặn gặp phải thôn dân tan tầm.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Kiều, mọi người hiếu kỳ vây quanh: "Tiểu Kiều, làm sao biến thành như vậy?"

Người mới vừa lại gần rất nhanh sẽ bị mùi thối khiến cho quay trở về.

"Má ơi, đây là mùi gì? Làm sao thối như thế?"

"Tiểu Kiều, không phải là rơi vào trong hầm phân đó chứ?"

"Tôi xem dáng dấp như vậy là đúng rồi, thối chết tôi rồi, tôi phải đi nhanh thôi."

Mọi người tan tác như chim muông, lưu lại Tiểu Kiều một người tức giận đến nội thương.

Về đến nhà, Phương Tiểu Quyên nhìn bộ dáng này của cô ta, càng mạnh mẽ mắng một trận, mắng đến lúc ngủ vẫn không dừng lại.

Tiểu Kiều tức giận đến cắn nát một cái răng, cảm thấy toàn bộ thế giới đều đối nghịch với chính mình.

——

Vào ngày hôm sau, Kiều Chấn Quốc và Kiều Chấn Dân xuất phát đi tìm người.

Đoàn người vừa nhìn thấy hai người anh em bọn họ, có đồng tình, cũng có cảm khái, càng có người cười trên sự đau khổ của người khác.

"Quen biết quen to thì thế nào? Còn không phải tự mình đi tìm người hay sao?"

"Nói cái gì vậy chứ, không phải bà ngay cả quan lớn cũng không quen được sao?"

"Đúng vậy, người ta làm mất đi trẻ con đã đủ khổ sở, nếu còn nói như vậy, cẩn thận quay đầu lại thím Tú Chi một quyền đánh cho bà răng rơi đầy đất."

Hai người đang ba hoa kia, không phải người khác, chính là Hạnh Hoa người người oán hận.

Bà ta cũng giống như Phương Tiểu Quyên, một lòng hy vọng nhà họ Kiều gặp vận rủi lớn.

Lần trước bọn họ cho rằng nhà họ Kiều là đắc tội quan lớn, không nghĩ tới vận may của nhà họ Kiều tốt như vậy, lại là cứu được con trai của Phó sở trưởng.

Thực sự là tức chết người.

Nhưng nghĩ đến Kiều Chấn Dân làm mất đi con gái, trong lòng lại hài lòng lên.

Tốt nhất đời này cũng không tìm được, sau này hai vợ chồng bọn họ nháo đến trở mặt thành thù, cuối cùng cũng có kết cuộc ly hôn.

Đương nhiên, bà ta cũng không tưởng tượng Phương Tiểu Quyên ly hôn như vậy, sau này sẽ gả cho Kiều Chấn Dân, bà ta thuần túy chính là mình không chiếm được, vì lẽ đó hi vọng đối phương sẽ càng thê thảm hơn mình.

Nói tóm lại, chính là nhân phẩm có vấn đề.

Nhà họ Phương bên này, thực sự không chịu được bốn lão bất tử của nhà họ Thái, cuối cùng cắt thịt bồi thường nhà họ Thái năm mươi đồng, mới đưa bốn ôn thần ra khỏi nhà.

Bốn lão nhân vừa đi, Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục cũng được đưa trở lại.

Có điều rất nhanh, nhà họ Phương lại xui xẻo rồi.

Phương Phú Quý bị phê bình đấu tố.

Lần trước chủ nhiệm hội phụ nữ của đội sản xuất là Tống Xuân Hoa đem chuyện vợ Phương Phú Quý trước đây bị bạo hành gia đình, bị ngược đãi, cuối cùng dẫn đến mệt chết báo đến hội phụ nữ công xã.

Hội phụ nữ công xã rất coi trọng chuyện này.

Khẩu hiệu phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời này hô hào nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một khẩu hiệu, không có tiến triển.

Bởi vậy, sau khi họp qua và thương lượng, hội phụ nữ công xã quyết định làm một lớn lần, mượn cơ hội giáo dục những người chồng bạo ngược và những bà mẹ chồng ở nhà làm mưa làm gió.

Tống Xuân Hoa mang theo dân binh đoàn đi đến nhà họ Phương bắt người thì Phương Phú Quý và bà Phương liều chết phản kháng.

Bà Phương nhảy lên, phun nước bọt nói: "Con dâu tôi gả tới nhà họ Phương, chính là người của chúng ta, chúng ta đối xử với nó thế nào thì đều phải chịu. Khi nó còn sống đều không nói gì, hiện tại chết rồi, tại sao các người còn phải quản việc không đâu."

Bình Luận (0)
Comment