Trên đường trở về, Tiểu Kiều và mấy người bạn học mới tán gẫu đến thập phần vui vẻ.
Đặc biệt là một người bạn học nữ tên là Lâm Bảo Châu, càng nói chuyện rất tốt.
Lâm Bảo Châu là con gái của đội trưởng đội sản xuất Hồng Thái Dương sát vách, trong nhà có nhiều con trai, chỉ có cô ta là con gái, bởi vậy vô cùng được sủng ái.
Càng quan trọng chính là, mẹ cô ta là Phó chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, chú ba cô là thư ký của trưởng trấn, cô ta có thể nói là con ông cháu cha danh xứng với thực.
Tiểu Kiều có ý định lấy lòng cô ta, muốn mượn chuyện này tạo mối quan hệ cùng với cô ta.
Đột nhiên, một con trâu điên không biết từ nơi nào lao ra, hướng về mấy đứa trẻ chạy tới.
Bọn nhỏ bị dọa sợ, vài đứa ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng có người khóc lên.
Tiểu Kiều cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, có điều cô ta rất lý trí, rất nhanh đã phản ứng lại, lôi kéo Lâm Bảo Châu quay đầu liền chạy.
Lâm Bảo Châu vốn là sợ đến hai chân như nhũn ra, nhìn thấy Tiểu Kiều lôi kéo cô ta chạy, trong lòng hết sức cảm động.
Nhưng rất nhanh cô ta liền cảm động không nỗi nữa.
Bởi vì trâu điên đầu kia không biết làm sao, lướt qua trẻ con đờ ra, điên cuồng đuổi theo hai người không tha.
Lâm Bảo Châu quả thực muốn khóc chết rồi.
Cô ta lớn như vậy vẫn chưa từng gặp chuyện xui xẻo như thế.
Tiểu Kiều cũng sợ vô cùng, nếu như bị trâu điên tông vào, chỉ sợ mạng nhỏ cũng phải đi nửa cái: "Chúng ta. . . tách ra chạy đi."
Tách ra chạy, cô ta có ít nhất một nửa cơ hội có thể chạy trốn, chỉ là không biết tại sao, trong lòng cô ta có loại dự cảm xấu.
Lâm Bảo Châu gật đầu, hai người buông tay ra, hướng về phương hướng khác nhau vội chạy trốn.
Sau đó Lâm Bảo Châu liền nhìn thấy trâu điên không có nửa điểm do dự, lao nhanh hướng về phía Tiểu Kiều đuổi theo, dáng dấp kia thật giống Tiểu Kiều giết cả nhà nó vậy.
Tiểu Kiều nghe được âm thanh phía sau, rốt cuộc biết tại sao cô ta có linh cảm không lành.
Cô ta không nên đi tìm Đại Kiều, sao cô ta có thể quên người kia có hệ thống cướp số mệnh của người khác chứ?
Mắt thấy phía trước không có đường, chỉ có một cái rãnh nước bẩn, trong lúc suy nghĩ giữa bị đâm chết và nhảy xuống rãnh nước bẩn đó, Tiểu Kiều anh dũng lựa chọn phía sau.
Nhảy một cái xuống đó, một luồng mùi thối xông vào mũi, cô ta liền ói ra tại chỗ.
Khiến cô ta càng tan vỡ chính là, bên trong rãnh nước bẩn lại có rất nhiều giòi bọ màu trắng.
"Ẩu —— "
Trâu điên nhìn cô ta nhảy vào rãnh nước bẩn, cũng không đi, ngay ở trên bờ bồi hồi.
Bởi vì có trâu điên ở phía trên, Tiểu Kiều cho dù đang buồn nôn lại tan vỡ, cũng không thể không ở lại trong rãnh nước hôi thối.
Nửa giờ sau, trâu điên rốt cục đi rồi.
Lâm Bảo Châu chạy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Kiều, cũng không nhịn được ói ra.
Đại Kiều bên này không biết Tiểu Kiều gặp vận rủi lớn, đi tới nửa đường, cô đột nhiên nghe được tiếng gáy.
Cô lập tức chạy tới, đẩy cỏ dại ra vừa nhìn, sau đó nhìn thấy trong đống cỏ có hai con gà rừng đang ngồi xổm.
"Chị họ, anh họ, nơi này có gà rừng."
Ba anh em Kiều Đông Hà chạy tới vừa nhìn, đôi mắt nhất thời đều sáng.
Má ơi, gà rừng thật là mập.
Động tác của An Bình cấp tốc, lập tức cởi áo của chính mình ra, dùng cỏ dại trói chặt miệng gà rừng, sau đó dùng áo bao trùm lại nói: "Đi, về nhà ăn gà."
Trở lại viện nhà cũ họ Kiều.
Vạn Xuân Cúc nhìn thấy con trai cởi áo, lập tức mắng: "Đông Hà, Đông Anh, hai đứa là người chết sao? Nhìn thấy em trai cởi quần áo cũng không nhắc nhở nó? Nếu như lạnh cảm cúm thì làm sao bây giờ?"
Kiều Đông Anh trợn trắng mắt: "Trên người đứa nhỏ có ba ngọn lửa, nào có dễ dàng bị lạnh như vậy? Nếu như mẹ đau lòng, sau này một tấc cũng không rời đi theo An Bình được rồi."
Vạn Xuân Cúc mắng: "Con còn dám mạnh miệng."
Kiều Đông Anh né tránh tay mẹ mình: "Mẹ, nếu như mẹ thật sự đánh con, đêm nay cũng đừng ăn gà rừng."
Vạn Xuân Cúc choáng váng: "Cái gì gà rừng?"
Lúc này, đoàn người Kiều Tú Chi tan tầm trở về.
Đại Kiều phi tới, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn, mềm giọng nói: "Bà nội, ông nội, chúng cháu bắt được hai con gà rừng."
An Bình cũng vội vàng thả gà rừng từ trong quần áo ra, hai con gà rừng bị trùm một đường vào lúc này đã mắt trợn trắng.
Vạn Xuân Cúc nhìn thấy hai con gà rừng to mọng, trên mặt nhất thời cười thành một đóa hoa cúc: "Ôi vận may của con trai tôi chính là tốt như vậy, tùy tiện liền có thể bắt được gà rừng."
Kiều Đông Anh sửa lại nói: "Gà rừng là Đại Kiều bắt được, còn có, nếu mẹ còn tức giận, đêm nay gà rừng một miếng cũng không nên đụng."
Vạn Xuân Cúc tức giận đến chửi ầm lên, hướng về Kiều Chấn Quốc oán hận nói: "Chấn Quốc, anh nhìn xem con gái anh, càng ngày càng coi trời bằng vung."