Đôi mắt đen nhánh của Đại Kiều nhìn cô ta, đáy mắt trong suốt sáng sủa, phảng phất có thể nhìn thấy đáy lòng của người khác.
Tiểu Kiều bị cô nhìn cả Chương 181: Môi hở răng lạnh
Đôi mắt đen nhánh của Đại Kiều nhìn cô ta, đáy mắt trong suốt sáng sủa, phảng phất có thể nhìn thấy đáy lòng của người khác.
Tiểu Kiều bị cô nhìn cả người sợ hãi, đột nhiên âm thanh sắc bén lên: "Chị, chị làm cái gì vậy? Lẽ nào chị đang hoài nghi em sao? Nhưng tại sao em lại muốn làm như vậy chứ? Chị xảy ra vấn đề rồi, đối với em có ích lợi gì?"
Đây chính là điểm Đại Kiều không nghĩ ra.
Cô cùng Tiểu Kiều là chị em sinh đôi, hơn nữa cô từ nhỏ rất thương cô ta, hai người vốn dĩ hẳn là chị em thân mật nhất mới đúng, nhưng hiện tại cô nhớ đến, mỗi lần chỉ cần cô và em gái ở cùng nhau, người bị mắng đều là cô.
Chuyện này không thể không khiến cô nghĩ nhiều.
Hơn nữa bà nội cô trước cũng đã cảnh cáo cô, cách em gái xa một chút, vì lẽ đó vào lúc này cho dù em gái nói ba hoa chích chòe, cô cũng sẽ không đi cùng.
Xem Đại Kiều không nói lời nào, trong lòng Tiểu Kiều càng hận.
Cô ta lo lắng Kiều Đông Hà lại đây, càng không có cách nào mang Đại Kiều đi, đáy mắt hung ác, đưa tay bắt lấy tay Đại Kiều, muốn kéo cô đến phía sau núi.
Ai biết ——
Tay của cô ta vẫn không đụng tới Đại Kiều, liền bị Đại Kiều một phát bắt được.
Đại Kiều lôi kéo hơi dùng sức, bẻ cánh tay Tiểu Kiều ra phía sau.
Tiểu Kiều phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A a. . . Đau quá đau quá, chị, em đau quá a, chị buông tay có được hay không. . . hu hu hu. . ."
Người đi ngang qua không hiểu, vì lẽ đó, chỉ nhìn thấy Đại Kiều đang giữ cánh tay Tiểu Kiều, còn tưởng rằng cô đánh người, dồn dập chỉ trích.
"Vị bạn học này, cô mau buông tay. Nếu cô không buông tay, tôi sẽ đi báo cáo với giáo viên."
"Cái này không phải là học sinh vừa mới nhập học sao? Còn tưởng rằng cô rất đáng yêu, không nghĩ tới hành vi thô lỗ như thế."
"Tôi vừa nãy nghe được nữ sinh kia gọi chị, người này làm sao vậy? Còn bắt nạt em gái của chính mình."
"Ồ, không phải tiểu thần đồng Kiều Kiều trong trường học sao?"
"Đúng là cô ấy. Vị bạn học này, cô mau thả bạn ấy ra, bằng không thì chúng tôi không bỏ qua đâu."
Đối mặt chỉ trích của mọi người, trong lòng Đại Kiều rất oan ức, buông tay thả ra em gái ra.
Thật ra vừa nãy cô ý thức được em gái muốn bắt mình, mới theo bản năng phản kích trở lại.
Có điều cô rất chú ý lực đạo, chút khí lực này căn bản sẽ không khiến người ta bị thương, cô không hiểu tại sao em gái lại hét thành như vậy.
"Chị, em không muốn làm bẩn quần áo mới của chị, thật sự em chỉ muốn ở cùng với chị lâu thêm một hồi, không nghĩ tới chị chán ghét em như vậy, hu hu hu. . ."
Tiểu Kiều thấy mọi người dồn dập chỉ trích Đại Kiều, trong lòng đắc ý cực kỳ, mặt ngoài giả bộ thành bạch liên hoa ấm ức nói.
Mọi người vừa nghe Tiểu Kiều nói như thế, lúc này mới chú ý tới quần áo của hai chị em.
Đại Kiều ăn mặc một thân quần áo mới, sạch sẽ đẹp đẽ, mặt trên còn thêu hoa và động vật nhỏ, nhưng tuy rằng Tiểu Kiều mặc quần áo không có miếng vá, nhưng tuyệt đối không phải quần áo mới, hơn nữa có chút bẩn thỉu.
Hai chị em như vậy, vừa nhìn chính là Tiểu Kiều ở nhà không được sủng ái.
Mọi người cũng không biết chuyện cha mẹ nhà họ Kiều ly hôn, hiện tại một nhìn tiểu thần đồng mà bọn họ sùng bái ở nhà trải qua thảm như vậy, nhất thời càng thêm can thiệp chuyện bất bình.
"Nào có người làm chị như thế? Chạm thử làm sao? Sẽ chết à?"
"Đúng vậy, chạm thử cũng không có gì cả. Làm chị ăn mặc xinh đẹp như vậy, để em gái cô mặc quần áo cũ không cần nữa, lương tâm có đau không?"
Đại Kiều nhìn em gái khóc ríu rít, lông mày nhíu lại.
Cô đột nhiên có chút rõ ràng vì sao bà nội nói cô phải tránh xa em gái.
"Mọi người đừng mắng chị của tôi, tôi tin tưởng chị ấy khẳng định không phải cố ý." Tiểu Kiều thưởng thức xong rồi, lúc này mới lên tiếng giả vờ hào phóng giúp Đại Kiều cầu xin.
Mọi người nhìn dáng dấp cô ta như vậy, càng phát giác cô ta là người xinh đẹp thiện tâm.
"Tiểu thần đồng, cùng chúng ta đồng thời trở về đi."
"Đúng vậy, đừng đi về cùng cô ta, để tránh lát nữa lại bị cô ta đánh."
Tiểu Kiều đánh giá những bạn học này, phát hiện bọn họ ăn mặc vẫn được, liền gật gật đầu nói: "Được, có điều mọi người cũng không nên gọi tôi tiểu thần đồng, gọi tôi Tiểu Kiều hoặc là Kiều Kiều là được rồi."
"Vậy chúng ta gọi là Tiểu Kiều đi."
"Được."
Tiểu Kiều đắc ý từ bên người Đại Kiều đi qua, còn làm bộ vô ý đụng phải cô.
Đại Kiều không đứng vững, lui về phía sau hai bước, được Kiều Đông Anh đi tới đỡ lấy.
Kiều Đông Anh trừng mắt nhìn bóng lưng Tiểu Kiều, vén tay áo lên: "Tiểu Kiều kia có phải lại bắt nạt em không?"
Đại Kiều không muốn gây chuyện thị phi, lắc đầu mềm giọng nói: "Không có, em ấy không có bắt nạt em, em ấy muốn cùng em đi về nhưng em không đồng ý."
Cô đã nhìn rõ ràng em gái làm người thế nào, sau này cô sẽ tránh xa.
Cô không muốn làm lớn chuyện, là không muốn cha cô khổ sở.
Môi hở răng lạnh, nếu cô và em gái gây ra mâu thuẫn lớn, cha cô nhất định sẽ rất khó khăn.
Kiều Đông Anh nặn nặn khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà của cô nói: "Nếu nó bắt nạt em, em cũng không thể kìm nén, biết không?"
"Biết rồi, anh chị." Đại Kiều mềm giọng đáp.