Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180. Hoài Nghi

Chương 180. Hoài nghi Chương 180. Hoài nghi

Tiểu Kiều xác thực trải qua rất không tốt.

Cô ta hiện tại không chỉ phải đi học, mỗi sáng sớm trời còn mờ tối thì phải dậy làm điểm tâm, quét rác cho gà ăn, nếu như cô ta không làm như vậy, cũng chỉ có thể bị bỏ đói đi học.

Sau khi tan học trở về, cô ta vẫn như cũ không được rảnh rỗi, còn phải tiếp tục làm việc nhà, nếu như không làm, vậy cũng chỉ có thể chờ bị mắng.

Mẹ cô ta nói rồi, nếu như cô ta không làm việc nhà, vậy thì không cần đi học, dù sao thì con gái không cần học nhiều như vậy, sớm muộn cũng phải lập gia đình.

Cô ta nghe xong suýt chút nữa tức đến nổ tung.

Cô ta không nghĩ ra, trước đây mẹ xem cô ta như bảo bối, là tiểu thần đồng, nhưng hiện tại cho dù cô ta chủ động nhắc đến, mẹ cô ta cũng không coi là chuyện to tát gì.

Tiểu Kiều không hiểu, thần đồng chỉ là thêm gấm thêm hoa, thời điểm làm ăn không đủ no, đặc biệt là khi dính đến lợi ích bản thân thì thần đồng cũng chẳng là cái gì, không có một chút tác dụng nào.

Đáng tiếc cô ta không hiểu.

Khi Tiểu Kiều xuyên thư vào đây, chỉ mới là học sinh trung học mười lăm, mười sáu tuổi, sau đó tuy rằng sống đến chừng ba mươi tuổi, nhưng mười mấy năm kia cô ta vẫn bị "giam cầm" trong thân thể của một kẻ ngu si, vì lẽ đó bất kể là thông minh hay là tình thương, cô ta căn bản không có bất kỳ tiến bộ nào.

Ngược lại, bởi vì mười mấy năm không thể giao lưu cùng bất luận người nào, lại thường phải đối diện với sự thật rằng mình bị người cười nhạo, tính cách và tâm lý của cô ta đã sớm vặn vẹo.

"Chị, chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, ngày hôm nay chị cùng em trở lại được không?"

Lúc này Tiểu Kiều nhìn Đại Kiều môi hồng răng trắng, mặc quần áo mới, đố kị đến hai mắt đều đỏ, nhưng còn phải nỗ lực giả trang thành dáng vẻ chị em thương yêu nhau.

Đại Kiều nhìn cô ta một cái, không chút do dự mà lắc đầu: "Không được, chị đã hẹn cùng chị họ và anh họ, nếu như bọn họ không thấy chị, nhất định sẽ sốt ruột."

Tiểu Kiều tức giận đến cắn răng, nhưng trên mặt cười nói: "Phía sau núi bên kia có thật nhiều quả dại, chị, thừa dịp chị họ và anh họ vẫn chưa về, nếu không chị và em cùng đi hái một chút mang về được không?"

Phía sau núi bên kia xác thực có một chút quả dại, chỉ là bên kia đường núi gồ ghề, bình thường người lớn đều không cho đứa nhỏ đi qua đó.

Cô ta muốn dẫn Đại Kiều qua đó, sau đó nhân cơ hội đẩy cô xuống sườn núi, nếu như không có cách nào, có thể dùng tảng đá đập chết cô.

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Không nên trách cô ta lòng dạ ác độc, trong sách này chỉ có thể có một vai nữ chính, vậy thì là Tiểu Kiều cô ta.

Đại Kiều cảnh giác nhìn cô ta, lần thứ hai lắc đầu: "Chị không đi."

Tiểu Kiều âm thầm cắn răng, trong lòng hận muốn chết: "Chị, trước đây chị không phải như vậy, hiện tại em chỉ muốn mở cùng chị lâu thêm một hồi chị cũng không muốn, chị ghét bỏ cô em gái này như thế sao?"

Đại Kiều nhìn cô nói: "Em gái, chị hỏi em chuyện này, lúc trước em nói chị cùng đi đào trứng chim ở cánh rừng phía Tây, tại sao mới vừa đi vào không lâu, em đã không thấy tăm hơi? Còn có, tại sao lúc trước em không nói cho mọi người biết chị đã đi vào bên trong đó?"

Lúc trước cô rơi vào bẫy trong cánh rừng phía Tây là bởi vì em gái nói mẹ cô miệng rất nhạt, muốn ăn trứng chim, nếu cô có thể tìm một ít trứng chim trở về, mẹ nhất định sẽ đối xử khác đi với cô.

Khi đó cô cái gì cũng không hiểu, chỉ là một lòng muốn lấy lòng mẹ, cho nên khi Tiểu Kiều nói cánh rừng phía Tây có trứng chim thì cô không chút nghĩ ngợi đi đến đó.

Chỉ là mới vừa đi vào không lâu, cô liền rơi vào trong bẫy, Tiểu Kiều mất tung ảnh, đến khi mọi người tìm tới cô thì đã là chuyện cửa hơn nửa ngày sau.

Nếu như lúc đó Tiểu Kiều lập tức đi tìm người lớn lại đây, cô sẽ không bị đông cứng đến chỉ còn dư lại một hơi thở, cô cũng sẽ không cần nằm viện, như vậy, cha cô cũng sẽ không vì cứu cô mà bại liệt.

Tuy rằng hiện tại cha cô đã có thể bước đi, nhưng quá trình trong đó chịu đựng đau đớn và tuyệt vọng, không thể tùy tiện liền có thể xóa bỏ.

Trước đây cô chưa từng hoài nghi em gái, sau khi xảy ra chuyện đó cô vẫn yêu thích em gái như cũ.

Nhưng sau khi uống nước ngọc châu, đầu óc của cô càng ngày càng tỉnh táo, rất nhiều chuyện trước đây thấy không rõ lắm, đột nhiên lập tức liền rõ ràng.

Sắc mặt Tiểu Kiều nhất thời biến đổi, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Chị, cái này lúc đó không phải em đã giải thích với chị rồi sao? Lúc đó em phát hiện không nhìn thấy chị nữa, em cho rằng chị đi ra ngoài, lúc đó em còn buồn rất lâu, em không nghĩ tới chị rơi vào trong bẫy, nếu như em biết, khẳng định trời vừa sáng trở lại nói cho cha mẹ."

Bình Luận (0)
Comment