Vì sao bà phải lấy sự ngu xuẩn của người khác để trừng phạt bản thân, vì thứ ngu xuẩn này mà phiền não chứ?
Không có đạo lý này!
Cho nên, nếu các cô cần bà giúp đỡ, bà sẽ dốc toàn bộ sức lực đi giúp đỡ, nếu các cô thà rằng bị đánh chết cũng không muốn cầu cứu, vậy cái nồi này bản thân các cô phải cõng!
Vẻ mặt Tống Xuân Hoa bội phục nhìn bà: "Tú Chi, tôi cảm thấy tôi lựa chọn bà tới làm chủ nhiệm Hội phụ nữ, là quyết định chính xác nhất đời này tôi làm!"
So với đối phương, bà ta rất không bình tĩnh.
Không ai đến xin giúp đỡ, bà ta cảm thấy thật mất mặt, có người đến xin giúp đỡ, bà ta cảm thấy phiền lòng, nếu gặp được loại kỳ ba, lại thường tức đến đau dạ dày!
Bạn già của bà ta thường xuyên nói bà ta, nói bà ta làm chủ nhiệm Hội phụ nữ mấy năm, phỏng chừng mệnh cũng phải giảm nhiều năm!
Xem ra sau này bà ta phải học tập Kiều Tú Chi mới được.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
--
Lần thứ hai Kiều Chấn Dân đi ra ngoài tìm người, là theo chị ba Kiều Hồng Hà đi.
Nhưng lần này, hai người vẫn như cũ vô công mà phản(1).
(1) Đề cập đến việc làm việc vô ích, không có kết quả.
Người trong thôn thấy bọn họ mỗi lần đều tỏ vẻ nản lòng, phong trần mệt mỏi trở về, người nói đủ kiểu đều có.
Có người nói: "Kiều lão ngũ như vậy, tôi nhìn cũng cảm thấy lòng chua xót, nếu con của tôi không thấy, tôi chắc chắn không làm tốt bằng cậu ấy!"
"Đúng vậy, Kiều lão ngũ là người cha tốt, vì đứa nhỏ ba lần mấy lượt ra ngoài tìm kiếm, thật sự là làm khó cậu ấy!"
"Làm khó cái rắm!" Cũng có người nói mát, "Không phải là một đứa con gái thôi sao, không thấy thì không thấy, lại sinh một đứa là được rồi! Cậu ta còn trẻ như vậy, có thời gian thì mau mau sinh mấy đứa đi, tôi nói này nhà họ Kiều chính là tiền nhiều đến nỗi không có chỗ tiêu!"
"Nói tới cái này, ông ngược lại nhắc nhở tôi! Mọi người nói nhà họ Kiều làm sao có nhiều tiền như vậy để đi tìm người, đi tỉnh thành ăn uống ngủ nghỉ, mọi thứ đều cần tiền, một lần như thế cũng phải hai mươi mấy đồng? Mấy người nói xem có phải nhà họ Kiều còn cất giấu kho báu của nhà họ Tiết năm đó không?"
Hiện giờ lại nói tiếp, còn có một vài người già còn nhớ rõ năm đó nhà họ Tiết giàu có một phương thế nào, năm ấy rất nhiều người ăn cũng ăn không đủ no, nhưng nhà họ Tiết mặc tơ lụa ăn tổ yến, giàu đến nổi khiến người ta nghiến răng!
Sau đó gia cảnh nhà họ Tiết sa sút, tất cả gia tài đều bị cha Tiết Xuyên làm lụn bại hết, nhưng ai biết bọn họ có giấu một hai thỏi vàng thỏi và vân vân hay không.
Mọi người càng nói càng trông thấy mà thèm, nhưng không ai dám đến nhà họ Kiều để hỏi rõ ràng.
Mọi người đi rồi, Vạn Xuân Cúc đi ra từ sau chân tường, trên đầu dính mạng nhện, tròng mắt xoay chuyển.
Tới buổi tối khi đi ngủ, bà ta đẩy phía sau lưng chồng bà nói: "Chấn Quốc, anh nói xem cha mẹ có giấu vàng thỏi hay không?"
Bây giờ cha mẹ chồng yêu thương tai họa Đại Kiều như vậy, lần trước bán linh chi trăm năm còn đưa cho cô năm trăm đồng, ai biết đến lúc đó bọn họ có thể đưa vàng thỏi cho cô hay không!
Kiều Chấn Quốc là loại người ngủ rồi thì rất dính giường, lúc này bị vợ ông ta đẩy tỉnh, ý thức mơ hồ không rõ nói: "Có, đương nhiên là có, còn có rất nhiều!"
Có rất nhiều?!
Ánh mắt Vạn Xuân Cúc lập tức trừng ông ta, trái tim cứ đập bang bang: "Vậy anh có biết để ở đâu không?"
Kiều Chấn Quốc không có đáp lại, cái mũi còn truyền ra tiếng ngáy.
Vạn Xuân Cúc vừa tức vừa vội, lúc này sao ông ta còn ngủ được chứ?
Bà ta lại đẩy đối phương tỉnh: "Chấn Quốc, anh nói mau, vàng thỏi này rốt cuộc đặt ở đâu?"
Kiều Chấn Quốc xoay thân mình, rầm rì nói: "Ở chuồng heo."
Chuồng heo?
Hai mắt Vạn Xuân Cúc đột nhiên sáng ngời, cảm thấy mình ngộ ra chân tướng!
Lại nói tiếp chuồng heo đó cũng là một trong bất động sản của nhà họ Tiết năm đó, nhưng sau này sau lập quốc, vì bảo vệ bình an, cha chồng bà chủ động nộp nhà lên cho đất nước.
Tục ngữ nói rất hay, nơi bẩn nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, cho nên cha chồng bà ta tuyệt đối có thể giấu vàng thỏi giấu ở nơi như chuồng heo đó!
Vạn Xuân Cúc hưng phấn đến nổi một buổi tối cũng ngủ không được, lăn qua lộn lại, cứ cảm thấy mình sắp phất lên rồi!
Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Chấn Quốc nhìn đôi mắt đen thui của vợ lúc này, hoảng sợ nói: "Vợ à, đêm qua em làm ăn trộm hả?"
Tâm tình Vạn Xuân Cúc tốt, không để ý những lời anh nói chút nào.
Đến lúc ăn sáng, bà ta tuyên bố một tin tức quan trọng: "Mẹ, bây giờ con đã không nôn nghén nữa, con không thể cả ngày ngồi yên không động."
Mọi người giống như gặp quỷ nhìn bà ta.
Kiều Chấn Quốc kinh ngạc: "Vợ à, em vẫn là vợ của anh hả? Tư tưởng giác ngộ của em khi nào thì cao như vậy?"