Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190. Quả Lê 2

Chương 190. Quả lê 2 Chương 190. Quả lê 2

Vạn Xuân Cúc thiếu chút nữa tức chết: "… Anh câm miệng cho tôi! Mẹ, con muốn đi, cảm thấy công việc chuồng heo rất thích hợp với con."

Trần Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn bà ta một cái.

Miệng của mông to, quỷ gạt người!

Lúc trước Trần Xảo Xảo bị sắp xếp đi làm việc ở chuồng heo, bà ta ghét bỏ thành cái dạng gì, mỗi ngày trở về đều bị bà ta ghét bỏ một thân mùi phân heo!

Lúc này bà ta đột nhiên muốn đi chuồng heo làm việc, tuyệt đối có trá!

Kiều Tú Chi cũng cảm thấy vợ con trai cả có vấn đề, nhưng bà có lòng tin đối phương trốn không thoát được bàn tay mình, vì thế gật đầu: "Lát nữa mẹ lại đến hỏi đội trưởng đội sản xuất, nếu còn chỗ trống con đi, nếu không có, vậy con đi làm việc khác."

Vạn Xuân Cúc: "…"

Chết tiệt, sao bà ta không ngờ đến điểm này chứ?

Ánh mắt bà ta xoay chuyển, dừng ở trên người Trần Xảo Xảo mông nhỏ: "Xảo Xảo à, trước kia không phải em nói rất ghét mùi phân heo sao? Nếu không thì chị thay em đi, em đổi nghề khác?"

Trần Xảo Xảo rất bình tĩnh gắp một đũa đồ ăn cho mình nói: "Trước kia là trước kia, mùi phân heo ngửi quen rồi, cũng rất thơm."

Mọi người: "…"

Vạn Xuân Cúc biết bà ta cố ý đối nghịch với mình.

Tức giận!

--

Cây lê ở viện nhỏ nhà họ Kiều rốt cục cũng chín, có thể hái được!

Sau khi mọi người biết, đều chạy đến viện nhỏ của nhà họ Kiều xem, sau đó nhìn thấy trái trên cây đều phát ra âm thanh nuốt nước miếng.

"Lớn như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy cây lê lớn như vậy, vừa nhìn đã biết rất ngon!"

"Ha ha ha, Cẩu Thặng đầu hói, ông cứ nói thẳng ông muốn ăn đi!"

"Tôi muốn ăn, chẳng lẽ ông không muốn ăn sao?"

Muốn chứ, ai không muốn ăn?

Đầu năm nay cái gì cũng ít, cho dù trong tay có mấy đồng tiền, cũng chưa chắc mua được đồ, trái cây càng đừng nói, chỉ có thể vào mùa thu, lên núi hái một ít trái cây dại.

Như cây lê này lớn như vậy, rất nhiều năm mọi người cũng chưa từng nếm qua, mà trẻ con từ lúc sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng ăn.

Người lớn còn có thể nhẫn được, nhưng trẻ con nhịn không được, lập tức khóc lóc ồn ào lên.

"Con muốn ăn lê, con muốn ăn lê, ăn không ăn được lê con sẽ không về nhà!"

"Mẹ, con cũng muốn ăn lê!"

"Bà nội, không phải bà nói thương đứa cháu trai này nhất sao? Vậy bà mua lê cho con ăn đi!"

Mua là không có khả năng mua, đầu năm nay không cho phép bất luận kẻ nào mua bán, nhưng thôn dân có thể lấy vật đổi vật.

Vì cho đứa nhỏ đỡ thèm, rất nhiều người chạy về nhà lấy rau dưa, bột ngô, hoặc là thực vật khác, đều lại nhà họ Kiều trao đổi.

Có gia đình hào phóng một chút, đổi ba bốn trái, có gia đình hơi nghèo, chỉ đổi một quả, sau khi đổi xong, đều về nhà cắt lê ăn!

Vừa cắt ra, má ơi, nước nhiều kìa!

Cắn một miếng, má ơi, tươi mới!

Lê ngọt tươi mới như vậy, vẫn là lần đầu tiên ăn được, đáng giá!

Có vài người sau khi ăn đều chưa hết đã thèm, còn đi về lấy đồ đổi thêm mấy quả về.

Hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục nhìn thấy tất cả mọi người có ăn, thèm đến mức nước miếng đều chảy trên đất.

"Uy, Đại Kiều, em đi ra một chút" Phương Hữu Lương kêu với Đại Kiều đang ăn lê trong viện.

Đại Kiều thấy là bọn họ, cầm lê chậm rãi đi tới, trước mặt bọn họ, cắn "rột rột" một miếng hỏi: "Các anh tìm em, có chuyện gì sao?"

Hai anh em nhìn chằm chằm quả lê trên tay cô, nuốt mấy ngụm nước miếng nói: "Lê nhà các em còn không?"

Đại Liều lại cắn "rột rột" một miếng, vừa nhai vừa nói: "Có, các anh muốn ăn hả?"

Hai anh em gật đầu như giã tỏi, vừa nuốt nước miếng vừa nói: "Phải, phải!"

Phương Hữu Nhục giơ lên hai cái móng vuốt bẩn: "Anh muốn ăn!"

Đại Kiều ở trước mặt bọn họ, lại cắn "rột rột" một miếng to nói: "Nếu muốn ăn, vậy lấy đồ đến đổi đi."

Phương Hữu Lương tức giận đến mặt đỏ bừng: "Anh là anh họ em, ăn quả lê em còn dám đòi đồ của anh, em là con sói mắt trắng!"

Đại Kiều cắn "rột rột rột" hai miếng, cách cửa viện nhìn bọn họ: "Không ăn dẹp đi! Ngon thì đánh rắm lại đây nè!"

"Gâu gâu gâu…"

Đã có bóng dáng mạnh mẽ đánh rắm lướt nhanh qua đây, ghé vào cửa viện sủa với hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục.

Hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quay đầu chạy trốn.

Hai anh em trở lại nhà họ Phương, bà cụ Phương biết bọn họ không có lê ăn, nhất thời tức giận vừa giậm chân, vừa lớn tiếng mắng Đại Kiều là sói mắt trắng.

Đột nhiên "răng rắc" một tiếng.

Trong viện phát ra tiếng giết heo một hồi: "Ôi, cái eo già cỗi của tôi…"

Tuy rằng eo của bà cụ Phương tốt lắm, nhưng dù sao lớn tuổi, hơn nữa lại không dùng thuốc xử lý, cho nên nếu không chú ý chỗ bị trật thương, rất dễ trật nữa.

Vừa rồi bà ta quá kích động, giống như châu chấu nhảy tới nhảy lui, cũng không nhảy ra vấn đề mà?

Đại Kiều không biết nhà họ Phương lại xúi quẩy, trong lòng cô bây giờ rất vui vẻ.

Bởi vì ngày mai là sinh nhật của cô, bà cô nói sẽ cho cô ăn sinh nhật!

Bình Luận (0)
Comment