Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191. Qùa Sinh Nhật

Chương 191. Qùa sinh nhật Chương 191. Qùa sinh nhật

Suy nghĩ kỹ lại, trước đây Đại Kiều cũng không tính là từng trải qua sinh nhật.

Sinh nhật năm rồi, cha cô luộc cho cô một quả trứng gà đỏ, chỉ là quả trứng gà đỏ này không thể cho vào bụng, cha cô vừa đi làm việc, trứng gà đã lập tức bị mẹ cô lấy đi.

Nhưng em gái thì không giống như vậy, không chỉ cô ta có trứng gà, còn có bánh đường đỏ để ăn, càng có quần áo mới đẹp đẽ để mặc.

Mỗi lần nhìn thấy mẹ cô ôm em gái vào trong ngực, gọi em gái là tâm can bảo bối thì cô liền ước ao vô cùng.

Nhưng hiện tại, rốt cuộc cô cũng không cần phải ngưỡng mộ em gái nữa, bởi vì cô cũng có thể có ngày sinh nhật.

Sinh nhật ngày này, Đại Kiều thức dậy từ rất sớm.

Rửa mặt xong, cô cột cho mình hai búi tóc, chỉ là tay cô quá ngắn, cho nên hai búi tóc ngã trái ngã phải.

"Tùng tùng tùng —— "

Từ phía cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của dì Tuệ: "Đại Kiều, cháu đã dậy rồi sao? Dì có thể đi vào hay không?"

"Dì Tuệ dì vào đi, cháu đã dậy rồi." Đại Kiều mềm giọng nói.

Lâm Tuệ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bé gái ghé vào trước gương trang điểm đang buộc tóc của mình, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy ảo não.

Khóe miệng của bà ấy cong lên, cười nói: "Dì Tuệ giúp cháu làm tóc."

Đại Kiều nhìn chằm chằm quần áo trong tay dì Tuệ, trong nháy mắt chớp chớp lông mi dài: "Dì Tuệ, quần áo trong tay dì là cho ai vậy?"

Ngón tay Lâm Tuệ điểm vào trên mũi của cô, trêu đùa cô nói: "Là cho bé đáng yêu của nhà chúng ta."

Hai mắt Đại Kiều càng sáng hơn, cười đến mặt mày cong cong: "Cháu chính là bé đáng yêu của nhà chúng ta.”

Lâm Tuệ không nhịn được cười ra tiếng: "Đúng rồi, cháu chính là bé đáng yêu của nhà chúng ta."

Bà ấy còn nhớ hơn ba năm trước nhìn thấy Đại Kiều, cô vẫn còn là một đứa bé nhỏ xíu thấp lè tè, đeo theo một cái gùi nhỏ, một mình ở cánh rừng phía đông kiếm củi lửa, vừa tìm kiếm vừa khóc, trên mặt còn có dấu tay hồng hồng.

Lúc đó bà ấy nhìn thấy trong lòng liền không nhịn được đau lòng.

Một đứa bé đáng yêu như vậy, Phương Tiểu Quyên làm sao có thể tàn nhẫn ra tay vậy chứ?

Nếu như Phương Tiểu Quyên là mẹ kế, bà ấy còn có thể hiểu được, nhưng đây là đứa trẻ do chính bản thân bà ta hoài thai mười tháng sinh ra, cho dù bà ấy nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.

Lần kia bà ấy mang củi do chính mình nhặt được cho cô, nghe cô nói lắp, dùng âm thanh mềm mại nhu hòa nói cảm ơn, sau đó nhìn cô đói bụng đến nỗi cái bụng nhỏ kêu ục ục, bà ấy liền kiên trì mang cô về nhà.

Hai người chính là quen biết như vậy.

Chỉ là bà ấy không nghĩ tới, có một ngày, bà ấy sẽ trở thành mẹ của cô, tuy rằng, cho đến bây giờ cô còn chưa mở lời gọi bà ấy là mẹ.

Nhưng bà ấy sẽ chờ đợi, tin tưởng một ngày nào đó, bà ấy sẽ đợi được cô chân tâm thực lòng gọi một tiếng mẹ.

Lần này Dì Tuệ làm quần áo chô cô thực sự là quá xinh đẹp, quần màu lam nhạt, là cả một bột, vạt áo rất lớn, còn thêu bông hoa đẹp đẽ.

Màu xanh lam này rất kén chọn người, người có da dẻ trắng thì mặc vào sẽ càng trắng, da dẻ đen thì sẽ càng đen, hiện tại da dẻ Đại Kiều trắng đến giống như sữa bò vậy, mặc vào quần áo màu lam nhạt, cả người cô trắng đến như sắp phát sáng.

Thật là đẹp mắt.

"Dì Tuệ, nhìn cháu có đẹp mắt không?" Đại Kiều xoay người, hai mắt thật to cười trăng lưỡi liềm, ngọt ngào cười

"Đẹp đẽ, bé đáng yêu nhà chúng ta là ưa nhìn nhất."

Trong lòng Lâm Tuệ mềm mại thành một mảnh, nhìn Kiều Kiều mềm mại như thế, bà ấy thực sự hận không thể đem tất cả mọi thứ đều cho cô.

Đại Kiều có chút thẹn thùng nhào tới, ôm lấy thân thể dì Tuệ nói: "Dì Tuệ, cảm ơn dì, cháu thật sự rất thích."

Vẫn là dì Tuệ.

Trong lòng Lâm Tuệ hơi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh vẫn trở nên vui vẻ: "Đến đây, dì Tuệ cột hai búi tóc cho cháu."

Sau khi thay đổi quần áo xong, Đại Kiều còn chưa đi ra ngoài, Tiểu Nhất Minh và Tiểu Đông Lâm liền vọt vào: "Chị Đại Kiều, chúng em có lễ vật tặng cho chị."

Sau khi trải qua ghét bỏ, hai đứa nhỏ “ngủ” cùng nhau trở nên có cảm tình, hiện tại ở chung rất tốt.

Tiểu Đông Lâm lộ ra hai cái răng khểnh, bi bô nói: "Chị Đại Kiều, chị nhắm mắt lại đi."

Tiểu Nhất Minh gật cái đầu nhỏ: "Đúng rồi, chị nhanh nhắm mắt lại."

Đại Kiều rất nể mặt đám em trai, bé ngoan nhắm mắt lại, mềm giọng nói: "Mọi người muốn tặng gì cho chị vậy, nói trước là không được cầm sâu lông đến doạ chị nha, nếu thật sự là vậy thì chị sẽ tức giận."

"Không có không có." Tiểu Nhất Minh lắc cái đầu nhỏ giống như trống bỏi.

Tiểu Đông Lâm cũng nói sẽ không, sau đó mới từ phía sau lấy ra một bức tranh: "Chị Đại Kiều, chị có thể mở mắt ra rồi."

Đại Kiều vừa mở mắt nhìn, suýt chút nữa đã bật cười to.

Bình Luận (0)
Comment