Trên bức tranh có vẽ ba đứa bé, chỉ là vẽ đầu to mình nhỏ, tay chân cũng to như gà mái vậy, đều là móng vuốt.
Nếu không phải cô bé có hai cái bím tóc, cô đúng là không nhận ra đó là bản thân mình.
Hai người Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh trợn tròn mắt thẳng tắp nhìn cô, vẻ mặt căng thẳng giống nhau như đúc.
Thấy Đại Kiều không nói lời nào, Tiểu Đông Lâm quay đầu lại trách cứ Tiểu Nhất Minh nói: "Cậu nhìn xem, đều do cậu vẽ chưa đủ tốt, chị Đại Kiều không nở nụ cười. Vẫn là dùng lễ vật của tớ đi."
Tiểu Đông Lâm chuẩn bị lễ vật liền tương đối đơn giản và trực tiếp, là bảy viên kẹo sữa bạch thỏ, một viên đại biểu cho một tuổi, nhưng cậu cũng phải tích góp đã lâu.
Chỉ là trước khi đến, Tiểu Nhất Minh nói lễ vật của cậu không có gì hay, gần đây chị Đại Kiều vẫn thường ăn kẹo sữa bạch thỏ.
Sau khi nghe, cậu cũng cảm giác lễ vật của mình quá bình thường, cho nên mới đồng ý cùng Tiểu Nhất Minh dùng chung một lễ vật.
Ai biết còn không bằng của cậu.
Đại Kiều nhịn cười, đều nhận lấy bức tranh và bảy viên kẹo sữa bạch thỏ, nói: "Cảm ơn hai em trai, chị đều thích."
Tiểu Nhất Minh bị đả kích lòng tự tin, trừng mắt nhỏ mê man nói: "Chị Đại Kiều, cả hai lễ vật chị đều thích sao?"
Đại Kiều nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, hai cái đều rất thích."
Hai em trai đều yêu thích cô như thế, người nhà cũng đều đối với cô rất tốt, cô thật sự thật hạnh phúc thật vui vẻ.
Nghe được lời của chị Đại Kiều, Tiểu Nhất Minh rốt cục lại hài lòng: "Nhanh, mau ra ngoài, mẹ của em làm cho chị một bát mì trường thọ, ăn rồi có thể sống đến một trăm tuổi."
Lâm Tuệ nghe mấy đứa trẻ trò chuyện yêu thương nhau, ý cười trên khóe miệng vẫn không hạ xuống được.
Kiều Hồng Hà nấu mì trường thọ cho Đại Kiều.
Kiều Chấn Quân thì lại cho con gái một hộp gỗ thủ công rất tinh xảo, là ông tự tay chế tác, còn có một cái khóa.
Đại Kiều yêu thích vô cùng.
Cô cảm giác quanh thân mình thật giống bị một loại vui sướng vây quanh, hạnh phúc đến nỗi cô muốn rơi lệ.
——
Ăn xong bữa sáng, đi làm việc, không tìm công điểm mà là đi làm việc nhà.
Gần đây là ngày mùa, rất nhiều phụ nữ đến giờ mão sẽ trở lại làm việc nhà.
Lâm Tuệ cũng như vậy, đi một lát là trở về, sau đó ôm chậu gỗ chuẩn bị ra sông giặt quần áo.
Bờ sông lúc này đã có không ít phụ nữ đang giặt quần áo.
Nhìn thấy Lâm Tuệ lại đây, có người chủ động chừa ra vị trí cho bà ấy: "Vợ Kiều Lão Nhị, qua bên này giặt, ở đây có chỗ"
Nghe mọi người gọi bà ấy là "vợ Kiều Lão Nhị", Lâm Tuệ cắn môi, hai gò má đỏ đến mức thật giống như được bôi son vậy, chỉ là đồng thời trong lòng tràn ra từng tia từng tia ngọt ngào.
Phương Tiểu Quyên ở một đầu khác đang giặt quần áo nghe được danh xưng này, hô hấp cứng lại, cầm gậy giặt quần áo trong tay đập ầm ầm xuống.
"A a a —— "
Hạnh Hoa kêu lên tiếng kêu như giết lợn rất thê thảm: "Phương Tiểu Quyên cô làm gì vậy, nện vào tay tôi rồi."
Quần áo của Hạnh Hoa đột nhiên bị trôi theo dòng nước, bà ta mau chóng đi vớt, vớt xong quay về vừa mới đứng vững, ai biết Phương Tiểu Quyên liền một gậy nện vào tay bà ta.
Má ơi, chỉ trong nháy mắt, tay bà ta bị thũng thành móng heo.
Phương Tiểu Quyên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy tay bà ta như vậy thì nói xin lỗi: "Tôi không phải cố ý, tôi bị người phụ nữ kia làm cho buồn nôn, khi quay về tôi cho cô hai cái trứng gà bồi bổ thân thể."
"Cô đang nói tới người phụ nữ Lâm Tuệ kia sao?"
Nể mặt hai cái trứng gà phần, Hạnh Hoa quyết định không tính toán cùng Phương Tiểu Quyên.
Lần trước sau khi Hạnh Hoa bị mẹ chồng giáo huấn thì đã thu liễm lại, nhưng qua một trận vẫn không nhịn được cùng Phương Tiểu Quyên tiếp tục bàn tán.
Bà ta luôn cảm thấy không hợp được với những người khác, chỉ có Phương Tiểu Quyên, bất luận bà ta nói cái gì, đối phương đều có thể lý giải.
Hạnh Hoa chưa từng đọc sách, không biết có cái từ gọi là: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Bà ta và Phương Tiểu Quyên hai người có thể nói là cùng thối như nhau.
Phương Tiểu Quyên cắn răng, ngữ khí ganh ghét đến không chịu được: "Chính là người phụ nữ đó. Lượm hàng đã xài rồi mà tôi không muốn nữa, có cái gì mà đắc ý."
Trên thực tế, trong lòng bà ta đố kị đã sắp phát điên.
Chỉ cần người có mắt cũng nhìn ra được, sau khi Lâm Tuệ kết hôn, cả người dường như là cây khô gặp mùa xuân, một lần nữa toả ra hào quang.
Trước đây Lâm Tuệ đều ăn mặc quần áo màu xám, cả người xám xịt, trên mặt quanh năm suốt tháng có thể nhìn thấy rất ít nụ cười, tuổi còn trẻ, nhưng chẳng khác nào người chết.
Nhưng hiện tại bà ấy đã sống lại, đôi mắt có thần, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết sống rất tốt.