Sắc mặt đỏ thắm của Lâm Tuệ dường như một cây gai, đâm vào trong lòng Phương Tiểu Quyên vô cùng khó chịu.
Vốn bà ta tưởng rằng sau khi ly hôn với Kiều Chấn Quân thì bà ta sẽ càng sống tốt hơn, cả đời Kiều Chấn Quân chỉ có thể nằm ở trên giường, làm một người bị liệt rác rưởi ngay cả đi tiểu tiện cũng cần phải có người hầu hạ.
Nhưng ai biết Kiều Chấn Quân có thể đứng lên, một lần nữa có thể bước đi, còn cưới Lâm Tuệ mà bà ta ghét nhất.
Trái lại bản thân bà ta từ sau khi tái hôn sẽ không có một ngày nào trải qua hài lòng.
Vương Hâm Sinh lười biếng đến đòi mạng, kết hôn đến hiện tại, một phân tiền cũng không mang về nhà, hiện tại bọn họ ăn uống, vẫn là dựa vào cha mẹ chồng cứu tế.
Vương Hâm Sinh không chỉ không giúp bà ta làm chuyện nhà, hơn nữa ở nhà như đại gia muốn bà ta hầu hạ, một khi không làm anh ta hài lòng, nhẹ thì mắng nặng thì đánh, bà ta đã bị anh ta bạt tai rất nhiều lần.
Bà ta nhớ tới Kiều Chấn Quân "Đánh không đánh lại mắng không nói lại", trong lòng càng hối hận, sớm biết Kiều Chấn Quân sẽ tốt lên, lúc trước bà ta đã không vội về nhà mẹ đẻ.
Nói cho cùng đều là do đứa nhỏ gieo vạ Đại Kiều kia sai, lúc trước không phải vì muốn đuổi nó ra khỏi nhà, bà ta làm sao trong cơn tức giận thì liền rời đi?
Hạnh Hoa chớp chớp mắt nói: "Cơn giận này cô cứ nuốt xuống như vậy sao? Không phải cô sợ bà ấy chứ?"
Phương Tiểu Quyên vốn dĩ lòng dạ không thuận, bị Hạnh Hoa kích thích như thế, nhất thời ánh mắt hung ác nói: "Tôi sợ cô ta? Sao tôi lại phải sợ người phụ nữ đó chứ?"
Hạnh Hoa tiếp tục giựt giây nói: "Nếu như cô không sợ cô ta, vậy bây giờ liền đi tát cô ta một cái đi."
Trong lòng Phương Tiểu Quyên đang muốn làm như vậy, thêm vào bị giựt giây như thế, lập tức càng ngày càng bạo, đứng lên đi đến bên cạnh Lâm Tuệ: "Lâm Tuệ, cô cố ý có đúng không?"
Lâm Tuệ ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Tiểu Quyên, lông mày hơi nhíu lại nói: "Cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu? Cô ngớ ngẩn sao? Cô giặt quần áo bẩn như vậy, chẳng lẽ không biết đi đến hạ lưu để giặt sao? Cô giặt quần áo ở thượng lưu, nước bẩn chảy tới chỗ chúng ta, cô còn nói không phải cố ý?"
Lâm Tuệ nhất thời rõ ràng, người này chính là cố ý tìm đến gây sự: "Phương Tiểu Quyên, nếu như muốn kiếm chuyện gì cô nói thẳng, không cần cái cớ tìm buồn nôn như thế."
Nhà ai không phải giặt quần áo như thế?
Ai giặt quần áo còn cố ý phân biệt cái dơ hay không dơ?
Mặt Phương Tiểu Quyên đỏ bừng lên: "Mẹ cô mới buồn nôn. Cô là tiện nhân, dám mắng tôi buồn nôn, ngày hôm nay tôi không tát cô thì tôi sẽ theo họ cô."
Ngày hôm nay bà ta quyết định phải muốn dạy dỗ Lâm Tuệ một trận.
Sự tức giận này là bắt đầu kể từ khi biết Lâm Tuệ gả cho Kiều Chấn Quân, vẫn dồn nén đến hiện tại.
Nếu như bà ta không phát tiết ra ngoài, thì nhất định sẽ nghẹn chết chính mình.
Lâm Tuệ tránh thoát bàn tay bà ta đánh tới, đứng lên chạy lên bờ.
Người này chính là người điên, bà ấy không thể đối chọi với bà ta.
Huống chi đối phương còn mang thai, nếu có bất kỳ sơ thất nào, đến thời điểm đó người gặp phiền phức vẫn là bà ấy.
Phương Tiểu Quyên đánh không tới một lần, thiếu chút nữa đã té ngã, sau khi đứng vững lập tức đuổi theo.
Có người khuyên: "Ai nha, Tiểu Quyên, đừng đuổi, cô còn đang mang thai đó, nếu như ngã chổng vó thì cô hối hận cũng không kịp."
Có người xem cuộc vui: "Phương Tiểu Quyên sẽ không phải là hối hận khi ly hôn với Kiều Lão Nhị chứ? Trước đây cô ta ở nhà họ Kiều, xưa nay không phải đến bờ sông giặt quần áo."
"Lâm Tuệ, nếu cô có gan thì đừng chạy."
Vừa lúc đó, Đại Kiều lại đây.
Nhìn thấy mẹ cô đang đuổi theo mẹ kế, cô lập tức chạy tới, bảo hộ dì Tuệ phía sau: "Không cho phép bà bắt nạt mẹ tôi."
Một tiếng mẹ này không chỉ khiến Lâm Tuệ choáng váng, cũng làm cho Phương Tiểu Quyên choáng váng.
Con mắt Lâm Tuệ dần dần đỏ: "Đại Kiều, vừa nãy con gọi dì là gì?"
Kinh hỉ đến quá nhanh, bà ấy quả thực không thể tin vào tai của mình.
Đại Kiều mím môi nhỏ xấu hổ nhìn bà ấy cười cười, vừa nãy là dưới tình thế cấp bách hô lên tiếng, nhưng hiện tại muốn cô gọi lại một lần, cô không hét lên được.
Phương Tiểu Quyên giống như mèo bị dẫm đuôi: "Mày thứ vong ân bội nghĩa, tao mang thai sinh mày ra khổ cực như vậy, lại nuôi mày nhiều năm như vậy, để mày báo đáp tao như vậy sao?"
Bà ta không thèm để ý đứa bé Đại Kiều này, nhưng dù không thèm để ý, cũng không cho phép đối phương trốn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, càng không cho phép đối phương phản bội chính mình.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến hận không thể xé Đại Kiều ra.
Bà ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Ngũ quan của bà ta dữ tợn nhào tới, nhấc chân một cước đạp vào mặt Đại Kiều.
"Không được."