Lâm Tuệ nhìn ra ý đồ của bà ta, xoay người bảo hộ Đại Kiều ở trong lồng ngực của mình, mà phía sau lưng bà ấy thì lại để lộ ra trước mặt Phương Tiểu Quyên.
Kỳ quái chính là, đau đớn như trong tưởng tượng chậm chạp mai một đi.
Lâm Tuệ có chút ngây ngốc, đang muốn quay đầu lại, liền nghe Phương Tiểu Quyên kêu la như bị ai đánh: "Rắn, có rắn."
Hai người Đại Kiều và Lâm Tuệ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ mắt cá chân của Phương Tiểu Quyên không biết khi nào có thêm một con rắn màu đen.
Con rắn màu đen cắn mắt cá chân Phương Tiểu Quyên ra thành hai cái lỗ máu, sau đó thân thể uốn một cái lẻn vào bụi cỏ, rất nhanh không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Phương Tiểu Quyên trắng bệch, run cầm cập nói: "Tôi không xong rồi. . ."
Sau đó hai mắt đảo một cái, ngất đi.
Trong lòng Lâm Tuệ thầm kêu xúi quẩy, nhanh chóng cùng những người khác đưa bà ta đến Sở Vệ Sinh.
Cũng may con rắn kia không có độc, Phương Tiểu Quyên sẽ té xỉu là quá kích động.
Lâm Tuệ thấy Phương Tiểu Quyên không có chuyện gì, cũng lười quan tâm, dẫn Đại Kiều trở lại tiếp tục giặt quần áo.
Trên đường trở về, Lâm Tuệ nắm tay cô nói: "Đại Kiều, vừa nãy cháu gọi gì là mẹ, dì không có nghe lầm thật sao?"
Đại Kiều mím mím miệng nhỏ, gật đầu, mềm giọng nói: "Mẹ, mẹ không có nghe lầm."
Dì Tuệ đối với cô quá tốt, thật ra trời vừa sáng cô nên đổi giọng gọi mẹ.
Chỉ là cô vẫn không quen, lại cảm thấy xấu hổ, cho nên mới kéo dài đến hiện tại.
Lâm Tuệ đỏ mắt lên, ngồi chồm hỗm xuống ôm lấy cô, âm thanh nức nở nói: "Ai, con ngoan, mẹ thật sự rất vui vẻ."
Đại Kiều về ôm lấy dì Tuệ: "Con cũng thật vui vẻ có mẹ làm mẹ của con."
So với mẹ ruột, cô cảm thấy dì Tuệ càng giống mẹ mình hơn.
"Đúng rồi, vừa nãy con đi bờ sông tìm mẹ, có phải là có chuyện gì hay không?" Lâm Tuệ hỏi.
Đại Kiều vừa ngoan vừa hiểu chuyện nói: "Không có chuyện gì, con chỉ muốn đến giúp mẹ giặt quần áo."
Lâm Tuệ nghe xong, trong lòng ấm áp cực kỳ.
Bà ấy đưa tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Không cần con hỗ trợ, một chút quần áo này một mình mẹ giặt là được, con giúp mẹ chăm nom hai em trai có được hay không?"
"Được, vậy con liền trở về nhìn hai em trai." Đại Kiều mềm giọng đáp.
Đang lúc này, An Bình thở hổn hển vù vù chạy tới: "Đại Kiều, tên nhóc béo nhà họ Thẩm lại tới nữa rồi, bà nội kêu em quay về."
Em trai Thiên Hữu đến rồi?
Ánh mắt Đại Kiều sáng lên: "Mẹ, vậy con đi về trước, con ở nhà chờ mẹ trở về nha."
Lâm Tuệ cười gật đầu: "Đi đi, mẹ giặt xong quần áo liền trở về."
Lúc này Đại Kiều mới xoay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng con gái, Lâm Tuệ thật giống bị nhét đầy kẹo ngọt vào miệng, từ trong miệng ngọt đến trong lòng.
——
Phó sở trưởng đồn công an trên trấn lại tới nhà họ Kiều.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp toàn bộ thôn Thất Lý, rất nhiều thôn dân không có chuyện làm dồn dập chạy tới nhà họ Kiều vây xem.
Nhìn thấy nhà họ Thẩm bao lớn bao nhỏ từ bên trong xe con lấy ra rất nhiều thứ, đều dồn dập phát sinh âm thanh ước ao.
"Trời ạ, nhiều đồ như vậy, nhà họ Kiều thực sự là kiếm lời chết rồi."
"Cái gì kiếm lời hay không kiếm lời. Người ta cứu con trai của Phó sở trưởng, nếu bà có bản lĩnh cứu con trai của Phó sở trưởng, người ta cũng sẽ cho bà nhiều đồ vật như vậy."
"Tôi thấy thật kỳ quái, lần trước không phải đã đến cảm tạ rồi sao? Vừa mới không bao lâu, tại sao lại đến nữa?"
Thôn dân nghi hoặc, cũng là nghi hoặc của Kiều Tú Chi và người nhà họ Kiều.
Lần trước nhà họ Thẩm lại đây, còn nói là lại đây cảm tạ, vậy lần này thì sao?
Nhìn bọn họ nhấc theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, thật giống còn nhiều hơn so với lần trước.
Vạn Xuân Cúc nhìn thấy nhiều đồ như vậy, nhất thời mở cờ trong bụng: "Ôi, nhiều đồ vật như vậy, sao có thể để khách mời nhấc theo như thế, để tôi giúp."
Vợ của con trai cả thực sự quá không ra hồn.
Kiều Tú Chi lành lạnh nhìn bà một cái, lạnh lùng nói: "Vợ thằng lớn, đi pha ấm trà lại đây, sau đó không có chuyện gì thì ở trong phòng đừng đi ra."
Vạn Xuân Cúc như bị sét đánh: QAQ
Nhưng mẹ chồng đã mở miệng, bà nửa điểm cũng không dám phản kháng, ba bước vừa quay đầu đi về phía phòng bếp.
Đi tới nhà chính ngồi vào chỗ của mình.
Thẩm Thế Khai nhìn ra nhà họ Kiều người nghi hoặc, cũng không dây dưa, nói thẳng: "Ngày hôm nay lại đây, thật ra là có kiện chuyện rất quan trọng muốn trưng cầu đồng ý của mọi người."
Kiều Tú Chi nói: "Mời nói."
"Vợ tôi rất yêu thích đứa bé Đại Kiều kia, sau khi gặp mặt một lần, liền tâm tâm niệm niệm không quên được, bởi vì thân thể vợ tôi không tốt, đời này chỉ có thể sinh được một mình Thiên Hữu." Nói đến đây, quay đầu lại nhìn vợ một chút, "Cho nên chúng tôi muốn nhận Đại Kiều làm con gái nuôi, không biết nhà họ Kiều mọi người có nguyện ý hay không?"