Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195. Tin Tức Của Tiểu Uyển Nhi

Chương 195. Tin tức của Tiểu Uyển Nhi Chương 195. Tin tức của Tiểu Uyển Nhi

Cùng lúc đó, bên trong nhà họ Thẩm ở trên trấn.

Ngày hôm nay Thẩm Lâm Lâm vốn dĩ muốn cùng anh chị dâu cùng đi đến nhà họ Kiều nhưng vừa vặn bạn học của cô ta là Sở Thắng Mỹ lên trên trấn làm việc.

Hai người có hơn một năm chưa gặp mặt, cơ hội hiếm có, cô ta không thể làm gì khác hơn là ở nhà chiêu đãi bạn học.

Sau khi hàn thuyên một lúc, Thẩm Lâm Lâm kéo tay Sở Thắng Mỹ tiến vào trong nhà phòng khách: "Cậu tùy ý ngồi, tớ đi pha chén trà lại đây, cậu vẫn thích uống hoa lài trà sao?"

Sở Thắng Mỹ cười đáp: "Đúng, vẫn là khẩu vị kia, làm khó cậu còn nhớ rõ ràng như vậy."

Cô ấy nói xong, ngồi xuống trên ghế salông.

Ở trước mặt cô ấy có bày vài tấm ảnh, có một tấm ảnh phác hoạ.

Cô ấy vốn dĩ không muốn động đồ của người khác, nhưng sau khi quét mắt qua một cái, lại phát hiện bé gái trên tranh phác hoạ và con gái mà anh cô ấy vừa nhận nuôi rất giống nhau.

Cuối cùng bị lòng hiếu kỳ xâm chiến, Sở Thắng Mỹ rút mấy bức vẽ phác họa ra xem.

Giống.

Thật sự giống.

Đặc biệt là cặp mắt kia, hầu như giống như đúc với cháu gái của cô ấy, thần thái cũng rất giống.

Chỉ là tại sao nhà họ Thẩm lại có bức vẽ phác họa của cháu gái cô ấy, hay chỉ là người tương tự?

Vừa vặn vào lúc này, Thẩm Lâm Lâm bưng hai chén trà đi ra.

Sở Thắng Mỹ lúc này mới phản ứng được hành vi của chính mình không quá lễ phép, lập tức đứng lên áy náy nói: "Rất xin lỗi, không có sự đồng ý của cậu đã đụng đến những đồ vật này."

Thẩm Lâm Lâm không để ý nói: "Không có chuyện gì, cậu muốn xem thì cứ xem, bé gái trên bức vẽ phác họa là đứa trẻ đáng thương, bị bọn buôn người bắt cóc, nếu như ngày nào đó cậu có nhìn thấy người nào trông giống như đứa bé này thì nhất định phải nói với tớ một tiếng."

Trong lòng Sở Thắng Mỹ "lộp bộp" một tiếng, sắc mặt có chút quái dị nói: "Cậu nói bé gái trên bức vẽ phác họa này bị người ta bắt cóc?"

Thẩm Lâm Lâm đi tới, đặt hai chén trà lên trên bàn, thở dài nói: "Đúng vậy, cô bé này tên là Tiểu Uyển Nhi. . ."

Cô đơn giản nói lại chuyện tại sao Tiểu Uyển Nhi bị lạc mất cho bạn tốt của mình nghe.

Sau khi nghe xong, trên mặt Sở Thắng Mỹ càng thêm kỳ quái.

Hai bé gái lớn lên trông tương tự như vậy, tuổi cũng gần bằng nhau, hơn nữa tính cách cũng giống nhau, ngoại trừ chuyện cha mẹ của cháu gái cô ấy đều đã chết ra, những cái khác thật sự quá tương tự.

Tương tự đến nỗi cô ấy không cách nào bỏ qua được nữa.

Thẩm Lâm Lâm nhìn ra bạn tốt có điều khác lạ, mở miệng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?"

Sở Thắng Mỹ cắn cắn môi, lắc đầu một cái.

Một lát sau, cô ấy dường như đã quyết định: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Tiếp theo cô ấy liền nói ra chuyện anh hai chị hai thu nuôi Sở Uyển cho bạn tốt của mình biết.

Thẩm Lâm Lâm nghe xong, con mắt trợn tròn lên, kích động cầm lấy tay bạn tốt nói: "Cậu nói anh trai cậu nhận nuôi một bé gái có vóc người rất giống bé gái trong bức vẽ phác họa sao? Hơn nữa đối phương cũng được cứu từ trong tay bọn buôn người?"

Sở Thắng Mỹ gật gù: "Phải, rất giống, hơn nữa tính tình cũng rất giống, tớ ở chung với cháu gái nửa tháng, hiện tại đều chưa từng nói với tớ dù chỉ một câu, có điều cháu gái của tớ có cha mẹ, hơn nữa cảnh sát xác nhận cha mẹ ruột đã chết bệnh, cho nên tớ cũng không dám xác định."

Thẩm Lâm Lâm cắn môi dưới nghĩ một hồi nói: "Thắng Mỹ, tớ cảm thấy chuyện này vẫn nên nói một tiếng với nhà họ Kiều thì tốt hơn, nếu như chỉ là hiểu lầm, sau đó nhà cậu có thể càng yên tâm thu dưỡng đứa bé kia, nếu thật sự là đứa bé kia, tớ cảm thấy. . . Cần phải mang đứa bé trả lại cho cha mẹ của nó, cậu cảm thấy thế nào?"

Sở Thắng Mỹ không trả lời ngay.

Trong lòng cô ấy hi vọng đây chỉ là trùng hợp, dù sao anh hai chị hai cô ấy yêu thương đứa bé kia bao nhiêu, cô ấy hoàn toàn nhìn rõ.

Mấy năm trước, cháu gái ruột của cô ấy chết trẻ, anh hai chị hai đều thương tâm vô cùng, đặc biệt chị hai của cô ấy suýt chút nữa đã đi theo con mình.

Hiện tại thật vất vả chuyển cảm tình đến trên người đứa bé này, nếu muốn cướp đi đứa bé từ bên cạnh bọn họ vậy thì quá tàn nhẫn.

Thẩm Lâm Lâm nhìn thấy bạn mình chậm chạp không lên tiếng, trong lòng có chút nóng nảy: "Thắng Mỹ, tớ cũng hiểu mọi người không nỡ từ bỏ đứa bé kia, nhưng cậu không biết cha của Tiểu Uyển Nhi đáng thương biết bao, ngày đó khi ông ấy nghe anh của tớ đồng ý giúp đỡ tìm kiếm thì một người đàn ông lớn như vậy vẫn bật khóc, tớ nghe nói ông ấy đã đi lên trên thị trấn và tỉnh thành tìm nhiều lần, cậu. . ."

Bình Luận (0)
Comment