Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196. Nhận Nuôi 1

Chương 196. Nhận nuôi 1 Chương 196. Nhận nuôi 1

Sở Thắng Mỹ nhìn bạn mình gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên không nhịn được liền nở nụ cười: "Cậu đừng sốt ruột, tớ lại không nói là không muốn."

Thẩm Lâm Lâm nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi. Tớ rất sợ cậu sẽ từ chối."

Chuyện này nhất định phải được bạn tốt của cô ta đồng ý, cô ta không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tình cảm của hai người.

Sở Thắng Mỹ nói: "Trong nháy mắt tớ thật sự muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến gia đình mất đi đứa bé thống khổ như vậy, tớ nghĩ sau khi anh hai chị hai biết, cũng sẽ đồng ý cách làm của tớ."

Thẩm Lâm Lâm là người nóng tính, đứng lên nói: "Vậy hiện tại chúng ta lập tức đi đến nhà họ Kiều đi."

Trong nhà chỉ có một chiếc xe con nhỏ, đã bị anh của cô ta lấy đi, như may mà trong nhà còn có xe đạp.

Thẩm Lâm Lâm đẩy xe đạp ra, quay đầu lại nhìn Sở Thắng Mỹ hất cằm lên nói: "Mau lên đây đi, tớ chở cậu."

——

Viện cũ nhà họ Kiều .

Sau khi Thẩm Thế Khai nói mục đích chính mình lần này tới đây, liền ngậm miệng nhìn mọi người trong nhà họ Kiều.

Nhà họ Kiều nghe được bọn họ muốn nhận Đại Kiều làm con gái nuôi xong, đều hết sức kinh ngạc.

Vạn Xuân Cúc trông như mèo ở trước cửa sổ, nghe nói như thế, nóng ruột không chịu được.

Ai nha, nhà họ Thẩm đến cùng là xảy ra chuyện gì?

An Bình của bà ta thật tốt, vừa thông minh vừa lớn lên đẹp đẽ, bọn họ tại sao không muốn nhận An Bình làm con nuôi chứ?

Hơn nữa, bà ta còn hai đứa con gái, tại sao lại một mực chỉ coi trọng Đại Kiều đứa nhỏ gieo vạ kia vậy?

Vừa vặn Kiều Chấn Quốc từ bên ngoài đi vào, Vạn Xuân Cúc vội vã chạy tới, nói chuyện này với chồng mình.

Sau khi Kiều Chấn Quốc nghe, thở dài nói: "Vợ, em phải thừa nhận, mấy đứa con của chúng ta thật sự lớn lên không đẹp bằng Đại Kiều, nói đến chuyện này đều là do em sai. . ."

"Dừng dừng dừng, anh không cần nói." Vạn Xuân Cúc nghe được vài chữ "đều là do em sai " liền muốn chửi má nó, "Anh nói xem làm sao bây giờ? Nếu không anh đi vào, nói chuyện với người nhà họ Thẩm, để bọn họ nhận con của chúng ta làm con nuôi con gái nuôi được không?"

Kiều Chấn Quốc dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn bà ta: "Vợ, sao trong đầu của em chỉ có thịt mà không có não vậy? Con của chúng ta cũng không thông minh như em, lại không đẹp, tại sao người ta phải nhận tụi nó làm con gái nuôi chứ, vợ, chúng ta làm người phải tự mình biết mình mới được."

Nói xong, ông còn ra vẻ nói lời sâu xa, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của bà ta.

Vạn Xuân Cúc: ". . ."

Tức chết bà ta, tức chết bà ta.

Bà ta đã cố ý ngăn cản những gì ông ta định nói ở phía sau "đều là sao em sai”, nhưng tại sao ông ta vẫn có thể nói bà ta đến vừa nát vừa xấu như vậy chứ?

Từ gian phòng đi ra, hai chị em Kiều Đông Anh và Kiều Đông Hà nghe được cha mẹ nói chuyện, một mặt không nói gì.

Kiều Tú Chi suy tư một chút nói: "Chuyện này phải hỏi qua cha mẹ Đại Kiều mới được."

Thẩm Thế Khai và Tần Tiểu Mi đương nhiên không có ý kiến.

Vừa vặn Kiều Chấn Quốc đi vào, Kiều Tú Chi lập tức bảo ông ta thông báo cho thằng hai và Lâm Tuệ lại đây.

Sau khi Kiều Chấn Quân lại đây, biết nhà họ Thẩm muốn nhận con gái của ông con gái nuôi, sững sờ nói: "Mọi người không phải đùa giỡn chứ?"

Thẩm Thế Khai không nhịn được nở nụ cười: "Chúng ta muốn đùa giỡn, cũng sẽ không dùng chuyện như vậy để đùa giỡn, huống chi còn ngàn dặm xa xôi mang nhiều đồ vật như vậy lại đây, vì một trò đùa, chúng ta không khỏi cũng quá liều mạng đúng chứ?"

Nói cũng đúng.

Kiều Chấn Quân gật đầu: "Chỉ là tại sao lại là Đại Kiều?"

Thẩm Thế Khai nhíu mày: "Tại sao không thể là Đại Kiều? Là ông cảm thấy đứa bé kia không đủ ngoan ngoãn, hay cảm thấy cô bé không đủ đáng yêu?"

Kiều Chấn Quân nhất thời không còn lời nào để nói: "Chỉ muốn mọi người là thật lòng thương yêu nó, tôi làm cha đương nhiên sẽ không phản đối, có điều đứa bé kia đã hiểu chuyện, chuyện này vẫn nên hỏi nó một tiếng."

Vừa vặn Đại Kiều đi vào, ánh mắt của mọi người lập tức tụ vào trên người cô.

Đại Kiều rất lễ phép chào hỏi mọi người.

Tần Tiểu Mi nhìn cô ngoan ngoãn mềm mại như thế, trong lòng nhất thời mềm mại thành một mảnh, cầm lấy tay của cô nói: "Đại Kiều, con có thích dì và chú Thẩm không?"

Thẩm Thiên Hữu chạy tới, bất mãn nói: "Mẹ, sao mẹ có thể quên mất con chứ?"

Tần Tiểu Mi cười nói: "Đúng đúng, còn có con nữa, con hỏi chị Đại Kiều một chút xem có thích con hay không?"

Thẩm Thiên Hữu đã biết cha mẹ muốn nhận chị Đại Kiều làm chị nuôi của mình, cậu đối với sự sắp xếp này hết sức hài lòng: "Chị Đại Kiều, cha mẹ em muốn nhận chị làm con gái nuôi, cũng chính là để chị làm chị nuôi của em, chị có đồng ý hay không?"

Bình Luận (0)
Comment