Hai mắt thật to của Đại Kiều chớp chớp, lộ ra một tia mê man, quay đầu lại nhìn bà nội.
Kiều Tú Chi đi tới xoa xoa tóc của cô nói: "Ông bà nội, còn có cha con cũng không có ý kiến, dì Tần và chú Thẩm đều là người tốt."
Vừa nghe thấy nhà họ Thẩm muốn nhận Đại Kiều làm con gái nuôi, bà có chút khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ, rất nhanh liền thoải mái.
Nhà họ Kiều bọn họ nói cho cùng có điều chỉ là một nông dân, không có gì đáng để cho nhà họ Thẩm tính toán, ngược lại, trong mắt người đời, trái lại là nhà họ Kiều bọn họ trèo cao.
Bọn họ yêu thích Đại Kiều như thế, đây là duyên phận của Đại Kiều và nhà họ Thẩm bọn họ, là tự thân Đại Kiều gặp được kỳ ngộ, bà không có lý do gì ngăn cản.
Đại Kiều nhìn người đàn bà trước mắt ôn nhu nhìn mình, còn có em trai Thiên Hữu một mặt chờ mong, nhẹ giọng nói: "Nếu như con làm con gái nuôi của mọi người, vậy con có còn là con gái của cha mẹ hay không?"
Cô rất yêu thích người nhà hiện tại, cô không muốn rời khỏi bọn họ một chút nào.
Tần Tiểu Mi nở nụ cười, ôn nhu nói: "Đương nhiên, sau khi con làm con gái nuôi của chúng ta thì con vẫn là con gái của cha mẹ, con vẫn ở lại nhà họ Kiều, như trước kia không gì thay đổi."
Nếu còn như trước kia, vậy thì không có gì đáng lo lắng.
Đại Kiều chớp chớp đôi mắt long lanh đẹp đẽ, mềm giọng nói: "Vậy con đồng ý."
Tần Tiểu Mi nhất thời mở cờ trong bụng, so với năm đó Thẩm Thế Khai đến nhà cầu thân thì còn vui vẻ hơn.
Từ hôm nay trở đi, bà cũng là người có con gái.
Sau khi Lâm Tuệ trở lại, nhìn thấy Tần Tiểu Mi thân mật ôm Đại Kiều không buông tay, trong lòng hơi có chút chua.
Con gái vừa mới gọi bà ấy là mẹ, làm sao quay đầu lại đã có thêm một người mẹ nuôi?
Có điều rất nhanh bà ấy liền nghĩ thông suốt.
Trước đây Đại Kiều trải qua cực khổ như vậy, hiện tại khổ tận cam lai, có nhiều người yêu thích cô như vậy, là phúc phận của cô, bà ấy nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Tần Tiểu Mi và Lâm Tuệ đều là người phụ nữ rất ôn nhu, sau khi hai người tán gẫu rất nhanh đã xem đối phương dẫn là tri kỷ.
Sau khi Tần Tiểu Mi biết quần áo Đại Kiều mặc trên người là Lâm Tuệ tự mình làm, càng ước ao vô cùng: "Thực không dám giấu giếm, tôi là người bệnh tay tàn, đừng nói làm quần áo, bất kỳ đồ vật thủ công nào đi nữa thì tôi cũng có thể làm đến vô cùng thê thảm."
Lâm Tuệ là lần đầu tiên nghe được có người miêu tả về bản thân mình như thế, không nhịn được nở nụ cười: "Thật ra làm những thứ này rất đơn giản, tôi cũng là tùy tiện làm mà thôi, vừa vặn ngày hôm nay là sinh nhật của con bé, cho nên tôi mới làm thử."
Tần Tiểu Mi trợn mắt tròn lên: "Cái gì? Ngày hôm nay là sinh nhật của con gái nuôi bảo bối của tôi sao? Tại sao mọi người không nói cho chúng tôi biết sớm hơn chứ?"
Hiện tại phải đi về chuẩn bị lễ vật khẳng định không kịp, Tần Tiểu Mi mò khắp toàn thân từ trên xuống dưới toàn bộ đều không có đồ vật gì thích hợp, sau đó kêu con trai lại đây.
Thẩm Thiên Hữu còn nổ vù vù không biết mẹ cậu muốn làm cái gì, ai biết mới vừa đứng lại, một khuyên tai màu vàng đã bị giựt xuống
"Con trai, cái này làm quà sinh nhật cho chị gái của con, quay về mẹ sẽ đền bù." Tần Tiểu Mi xem như chuyện đương nhiên nói.
Thẩm Thiên Hữu QAQ: Mẹ vẫn còn là mẹ ruột của con sao?
Bởi vì nhà họ Thẩm đến, bữa trưa được chuẩn bị càng thêm phong phú.
Tiết Xuyên làm cho Đại Kiều một cái bánh ngọt táo đỏ, bánh táo đỏ ngọt dùng đường đỏ và táo đỏ làm thành, hương vị mềm mại có mùi vị táo đỏ thơm ngát.
Mấy đứa trẻ yêu thích đến không chịu được.
Bữa cơm này cũng coi như là bữa cơm cho Đại Kiều nhận thân, ở trên bàn cơm, cô ngọt ngào đổi giọng gọi cha nuôi mẹ nuôi.
Tần Tiểu Mi vui vẻ cười nhe răng không thấy mắt, lấy hoa tai lấy được từ chỗ con trai mang vào cho Đại Kiều.
Kiều Chấn Quân cảm thấy không thích hợp: "Lễ vật này quá quý trọng, mọi người vẫn nên thu lại đi."
Thẩm Thế Khai lại nói: "Chỉ là một cái hoa tai vàng mà thôi, Đại Kiều nguyện ý làm con gái nuôi của chúng ta, chúng ta làm cha nuôi mẹ nuôi làm sao có thể hẹp hòi chứ?"
Đại Kiều cầm lấy hoa tai vàng rực rỡ, chớp mắt to nói: "Mẹ nuôi, lễ vật này quá quý trọng, mẹ nuôi vẫn nên lấy lại đi."
Tần Tiểu Mi nhìn thấy đôi mắt cô mở to như mắt nai, trong lòng liền mềm đến rối tinh rối mù: "Không quý trọng, nơi nào quý trọng? Chỉ cần con yêu thích, cái gì mẹ nuôi của mua cho con."
Đại Kiều nhìn thấy mẹ nuôi thật sự không muốn thu lại, ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó đến gần khuôn mặt bà hôn bẹp một cái: "Cảm ơn mẹ nuôi, con rất yêu thích."
Trong lòng Tần Tiểu Mi nhất thời giống như bị ném nào bên trong mật đường, mỗi một tế bào đều ngọt ngào và sung sướng.