Thẩm Thiên Hữu đi theo bên người chị mình, hoàn toàn không biết mẹ cậu đã bị người khác bắt cóc.
Vạn Xuân Cúc ở đối diện, hai mắt trừng to nhìn hoa tai vàng kia, cả người sắp chua thành chua cây củ cải.
Tại sao những thứ tốt đẹp đều bị Đại Kiều này chiếm đoạt hết vậy?
Tức giận nha.
Kiều Chấn Dân ngồi ở trong góc, nhìn mọi người cười cười nói nói, trong lòng từng trận cay đắng.
Lúc này không biết con gái của ông ta ở nơi nào?
Có được ăn no hay không, có mặc đủ ấm hay không, người bắt cóc có đối xử tốt với nó hay không?
Nếu bị bắt cóc chính là con trai, còn có thể lừa gạt mình, cho rằng con mình rơi vào trong gia đình không có con trai, nhưng Tiểu Oản Nhi là con gái, hơn nữa còn không thích nói chuyện, ông ta thực sự không dám nghĩ đến con bé sẽ gặp phải chuyện gì.
Khi ông ta đi ra ngoài, thường nghe có người sinh nhiều con gái, liền bán con gái cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, những đứa trẻ bị bán đi làm con dâu nuôi từ bé kia, không đứa nào trải qua tốt đẹp.
Nếu như Tiểu Oản Nhi cũng bị người ta bán đi làm con dâu nuôi từ bé, ông ta nên làm gì?
Ông ta chỉ vẻn vẹn suy nghĩ một chút, liền đau lòng không có cách nào hô hấp.
Ông ta cúi đầu, che đậy đi khổ sở của mình, không muốn bởi vì chuyện của chính mình mà ảnh hưởng tâm tình của mọi người.
——
Nhà họ Phương.
Sau khi Phương Tiểu Quyên tỉnh lại phát hiện mình không trúng độc, trong lòng vừa vui mừng vừa hận, nguyền rủa hai người Lâm Tuệ và Đại Kiều hơn trăm lần mới chậm rãi đi trở về.
Về đến nhà, bà ta không ngồi vào chỗ của mình, Vương Hâm Sinh liền giận đùng đùng chạy vào, không nói hai lời tát bà ta một bạt tai.
Phương Tiểu Quyên choáng váng, sau một khắc thẹn quá thành giận: "Vương Hâm Sinh, con mẹ nó anh lại đánh tôi? Ngày hôm nay nếu như không nói rõ ràng, tôi liều mạng với anh."
Những ngày tháng này quả thực không có cách nào trải qua.
Bà ta ở bên ngoài bị bắt nạt, làm chồng mà không cho bà ta chỗ dựa cũng thôi đi, lại còn đánh bà ta.
Vương Hâm Sinh xanh mặt nói: "Tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần, không được đi nữa gây chuyện thị phi, đến cùng cô có nghe lời tôi nói hay không? Con mẹ nó nếu như không nghe thấy vậy thì bây giờ liền cút ra ngoài cho tôi."
Phương Tiểu Quyên tức giận đến cả người run cầm cập: "Họ Vương anh khốn kiếp, lúc trước nếu không phải anh luôn miệng nói sẽ tốt với tôi, thì tôi làm sao sẽ đi cùng anh? Hiện tại khi anh đã chiếm được tôi rồi liền không quý trọng đúng không?"
Vương Hâm Sinh bĩu môi nở nụ cười: "Phương Tiểu Quyên, đừng nói bản thân mình oan ức vô tội như vậy, nếu cô thật sự là người phụ nữ tốt, lúc trước khi còn chưa kết hôn thì sẽ không ngủ cùng tôi. Nếu như tôi khốn kiếp thì cô chính là dâm phụ, chúng ta ai thua ai? Có điều tôi cho cô biết, hiện tại tôi cũng không sợ cô đi hợp tác xã báo cáo tôi, cho nên nếu như còn muốn ở lại nhà họ Vương thì cô ngoan ngoãn cho tôi, bằng không thì mau chóng cút ra ngoài."
Nói xong, anh ta không cho Phương Tiểu Quyên bất kỳ cơ hội phản bác nào, lấy đi tiền mặt một chút còn lại trong nhà, xoay người lại bỏ đi.
"Vương Hâm Sinh, anh trở lại cho tôi."
Phương Tiểu Quyên nhìn theo bóng lưng Vương Hâm Sinh la hét, tức giận đến cả người đều muốn nổ tung.
Tức chết bà ta.
Đến cùng bà ta gả cho một người quỷ quái gì vậy chứ?
Phương Tiểu Quyên càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn được "Oa" một tiếng lên tiếng khóc lớn.
Tiểu Kiều đang ngồi ở phía trước kệ bếp trong phòng bếp nấu cơm, một mặt lạnh lùng.
Ngày hôm nay là sinh nhật cô ta, nhưng từ sáng sớm đến hiện tại, vẫn đang làm việc nhà.
Không có trứng gà đỏ, không có mì trường thọ, không có bánh đường đỏ, càng khỏi nói quần áo mới.
Cái gì cũng đều không có.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng khóc của mẹ cô ta, nhưng nửa điểm cũng không muốn tới đi an ủi bà ta.
Trước đây ở nhà họ Kiều, mẹ cô ta cũng mỗi ngày mắng người, nhưng khi đó cô ta không cảm thấy phiền lòng một chút nào, bởi vì việc không liên quan tới mình.
Khi đó người bị mắng là Đại Kiều, mà cô ta ăn ngon mặc đẹp, việc gì cũng không cần làm, cho nên xưa nay không cảm thấy tính cách mẹ mình có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại, cô ta thực sự thấy mẹ mình rất phiền.
Những ngày tháng còn tốt đẹp, bà ta mỗi ngày đều dằn vặt mọi người, chơi đùa tất cả mọi người đều không có tháng ngày sống yên ổn.
Có thể khiến một bộ bài tốt đánh thành cục diện nát bét như hiện tại, mẹ cô ta cũng là một người có bản lĩnh.
"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều con tới đây một chút." Nhà chính truyền đến âm thanh sắc bén của Phương Tiểu Quyên.
Tiểu Kiều mắt điếc tai ngơ, cô ta đột nhiên đứng lên đến xoay người chạy ra ngoài.
Cô ta như một luồng khí chạy đến tiểu viện nhà họ Kiều.