Nhưng tiểu viện nhà họ Kiều lặng lẽ, không có một người.
Cô ra nhích tới gần, muốn xem rõ ngọn ngành, đột nhiên một con chó từ bên cạnh thoan lại đây, nhào tới.
"Gâu gâu gâu."
Tiểu Kiều sợ đến sắc mặt tái nhợt, nếu không có cửa viện chống đỡ, vào lúc này cô ta khẳng định bị chó hoang cho đánh gục.
Thí Thí tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Kiều: "Gâu gâu gâu. . ."
Từ khi cây lê trong tiểu viện nhà họ Kiều đã ra quả, có không ít người muốn lén lút đến hái lê, đáng tiếc đều chưa thành công.
Thí Thí từ nhỏ uống nước ngọc châu tử mà lớn lên, không chỉ có thân hình lớn hơn so với chó bình thường, hơn nữa thính giác vô cùng minh mẫn, một khi có cái gì gió thổi cỏ lay, nó lập tức phi tới.
Hiện tại Thí Thí đã thành bá chủ trong thôn, người lớn trẻ con trong thôn đều rất sợ sệt nó.
Tiểu Kiều thầm mắng hai tiếng, suy đoán người tiểu viện nhà họ Kiều đã đi đến lão viện bên kia.
Cô ta suy nghĩ một chút, lại đi về phía lão viện bên kia.
Đi tới lão viện, đúng dịp thấy cửa lão viện mở ra, đoàn người đi ra.
Tiểu Kiều theo bản năng trốn đến vào phía sau cậy đại thụ.
Tần Tiểu Mi lôi kéo tay Đại Kiều, một mặt không nỡ, nói: "Tuần sau nghỉ, mẹ nuôi cho tài xế tới đón con đến nhà trong trấn ở, đến lúc đó mẹ nuôi dẫn con đi mua váy."
Đại Kiều nép vào trong lồng ngực mẹ nuôi, ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, mềm giọng nói: "Cảm ơn mẹ nuôi, có điều quần áo của con đã đủ mặt, mẹ không cần phải mua cho con nữa."
Tần Tiểu Mi nhìn thấy Đại Kiều cười đến mặt mày cong cong, trên mặt trắng nõn nà, một đứa bé gái tốt như vậy, lại tri kỷ như thế, thật sự khiến cho trái tim bà mềm nhũn.
Bà đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn nà của con gái, nói: "Con không cần tiếc tiền với mẹ nuôi, mẹ nuôi thích nhìn con mặc quần áo thật xinh đẹp."
Cô gái nhỏ lớn lên đẹp mắt như vậy, chỉ nhìn tâm tình liền rất tốt.
Huống chi hiện tại Đại Kiều thành con gái nuôi của bà, bà nhất định phải cho cô mặc quần áo thật xinh đẹp, để bạn bè chị em của cô đều nhìn thấy mà ước ao.
Thôn dân vây xem nghe được Tần Tiểu Mi và Đại Kiều nói chuyện, tại chỗ liền muốn chấn kinh.
Cái gì?
Mẹ nuôi?
Chẳng lẽ nói phu nhân Phó sở trưởng đồn công an nhận Đại Kiều làm con gái nuôi của bọn họ?
Có người lén lút hướng đi đến gần Vạn Xuân Cúc mặt đang tối sầm hỏi thăm.
Trong lòng Vạn Xuân Cúc tuy rằng ghen tỵ đến đòi mạng, nhưng ở trước mặt người ngoài, bà vẫn không nhịn được khoe khoang: "Đúng vậy, nhà họ Thẩm rất cảm kích nhà họ Kiều chúng ta cứu con trai của bọn họ, rất muốn kết thân thích với nhà họ Kiều lâu dài, cho nên liền nhận Đại Kiều làm con kết nghĩa."
"Ai, vốn dĩ bọn họ coi trọng An Bình nhà ta trước, nhưng ta không nỡ lòng bỏ, An Bình nhà ta là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều, sao có thể gọi những người khác là cha mẹ chứ? Vừa vặn đứa bé Đại Kiều kia nịnh hót, khiến nhà họ Thẩm đều rất vui vẻ, cho nên liền nhận nó."
Có người tin Vạn Xuân Cúc, có người nghe xong nhưng không nhịn được bĩu môi.
Nói mạnh miệng cũng không biết ngượng, giọng điệu nói chuyện thì đã chua đến như hủ giấm, còn nói không nỡ.
Có điều mặc kệ nguyên nhân tại sao nhà họ Thẩm coi trọng Đại Kiều, nói chung kết quả này đầy đủ làm cho tất cả mọi người đều ước ao đỏ mắt.
"Ôi, đứa bé Đại Kiều kia thật là có phúc khí, lại có thể làm con gái của Phó sở trưởng."
"Đúng vậy, thực sự là ước ao chết người. Sau này cô là thiên kim của nhà Phó sở trưởng, không giống như đám người nhà quê chúng ta nữa."
"Trước đây là ai nói Đại Kiều gieo vạ? Tôi nhìn nó rất có phúc khí. Thật không biết sau khi Phương Tiểu Quyên biết có hối hận hay không đây?"
"Tôi thấy người trời sinh mang tai họa phải là Phương Tiểu Quyên mới đúng. Cô ta ở nhà họ Kiều, nhà họ Kiều xui xẻo liên tục, cô ta vừa đi, nhà họ Kiều lập tức náo nhiệt lên."
Mọi người càng nghĩ càng thấy có đạo lý.
Phương Tiểu Quyên vừa đi, cây lê của nhà họ Kiều nở hoa, chân của Kiều Lão Nhị cũng khỏe rồi, hiện tại Đại Kiều còn trở thành con gái nuôi của Phó sở trưởng, còn nhà họ Phương xui xẻo liên tục.
Tiểu Kiều trốn ở phía sau cây đại thụ, cũng có một mặt khiếp sợ và phẫn hận, một đôi mắt đố kị đến đỏ hồng như thỏ.
Khẳng định là Đại Kiều cướp đi số mệnh của chính mình.
Bằng không người trở thành con gái nuôi của Phó sở trưởng hẳn là cô ta mới đúng.
Nhà họ Thẩm một phen lưu luyến không rời, đang chuẩn bị tiến vào bên trong xe, liền nhìn thấy một người đang chạy xe đạp lại đây: "Anh cả trước tiên đừng đi, em có chuyện nói với mọi người."
Thẩm Thế Khai nhìn thấy em gái, quay đầu nhìn vợ mình nói: "Lâm Lâm làm sao lại đây lúc này?"
Tần Tiểu Mi lắc đầu một cái, tỏ vẻ không đoán được.
*Mai Mộc off 1 ngày để đi tiêm mũi 2 nhé cả nhà!