Chờ Thẩm Lâm Lâm đi vào nhà chính của nhà họ Kiều, thở hổn hển vù vù nói mọi chuyện với mọi người, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.
Đặc biệt là Kiều Chấn Dân, kích động đến hai tay đều bắt đầu run rẩy, đỏ mắt lên đi tới trước mặt Sở Thắng Mỹ nói: "Vị nữ đồng chí này, cô nói bé gái mà anh trai cô nhận nuôi rất giống trên bức vẽ phác họa?"
Sở Thắng Mỹ bị dáng vẻ của anh ta cho sợ hết hồn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Đúng, có tám, chín phần tương tự, tính cách cũng rất giống như mọi người miêu tả, có điều vừa nãy anh cũng nghe thấy, đứa bé mà anh trai tôi nhận nuôi, cha mẹ của nó đã chết bệnh, cho nên anh. . . đừng ôm hi vọng quá lớn."
Kiều Chấn Dân hít sâu một hơi nói: "Tôi biết tôi biết, chỉ là tôi vẫn muốn tự mình đi xác nhận một lần."
Nhiều trùng hợp như vậy, anh ta không có cách nào thuyết phục đối phương không phải Tiểu Oản Nhi, cho nên anh ta nhất định phải tận mắt đi nhìn xem mới chết tâm.
Sở Thắng Mỹ gật đầu tỏ ra là đã hiểu: "Cái này không thành vấn đề, anh hai chị hai của tôi dẫn Uyển Uyển về nhà mẹ đẻ của chị dâu, lúc này không có cách nào gọi điện thoại cho bọn họ nói chuyện này, bọn họ hai ngày nữa mới quay về, có điều hiện tại anh ta có thể theo tôi về tỉnh thành, chờ chúng ta đến tỉnh thành, bọn họ cũng vừa hay quay về."
Kiều Chấn Dân gật đầu như giã tỏi: "Được, được, vậy tôi vậy thu dọn đồ đạc đi theo cô."
Bởi vì Sở Thắng Mỹ là nữ đồng chí chưa kết hôn, Kiều Chấn Dân đơn độc đi cùng cô ấy không tiện, cho nên Kiều Tú Chi quyết định đi cùng.
Cùng ngày Kiều Chấn Dân lập tức đến chỗ đội trưởng đội sản xuất Vương Thủy Sinh xin hai lá thư giới thiệu, sau đó đi cùng mẹ lên trấn.
Trần Xảo Xảo vốn muốn đi theo, nhưng thứ nhất thân thể bà ta không cho phép, thứ hai thời gian này đã tiêu quá nhiều tiền, thêm một người đi sẽ phải tiêu thêm một phần tiền, thứ ba chính là Tiểu Uyển Nhi vốn cũng không thân cận bà ta, cho nên bà ta có đi hay không không quá quan trọng.
Trần Xảo Xảo nhìn bóng lưng chồng dần dần đi xa, bất an khủng hoảng trong lòng một chút cũng không giảm.
Trước đó Tiểu Uyển Nhi vẫn không có tin tức, bà ta lo lắng, sợ Kiều Chấn Dân sẽ ly hôn với bà ta.
Nhưng bây giờ Tiểu Uyển Nhi có tin tức, bà ta vẫn sợ hãi.
Bà ta luôn cảm thấy vợ chồng bọn họ như đi lên một con đường chia hai hướng, hai người càng chạy càng xa.
Vạn Xuân Cúc lặng yên không một tiếng động đi tới, nói bên tai bà ta: “Xảo Xảo, tôi thấy sắc mặt em không được tốt, hay em nhường việc chuồng heo cho chị, em ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày?”
Trần Xảo Xảo giật nảy mình, trong lòng thầm mắng một tiếng có bệnh, quay lại nhìn bà nói: “Chị dâu cả, chị muốn đi chuồng heo làm việc như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Vạn Xuân Cúc sợ bị bà ta nhìn ra cái gì, làm bộ không thèm để ý nói: “Cái gì mà vì cái gì, chị không phải có lòng tốt sao? Em nhìn chị như vậy làm gì?”
Lòng tốt?
Thật mệt bà ta nói ra được!
Bà ta càng như vậy, Trần Xảo Xảo càng cảm thấy bà ta có vấn đề: “Chị dâu cả, vậy trong chuồng heo... Có phải có thứ gì chị rất muốn có được?”
Vạn Xuân Cúc lập tức khẩn trương, giọng nói bỗng nhiên biến lớn: “Em nói bậy bạ gì đó? Chuồng heo có thể có cái gì? Em nghĩ nhiều như vậy, chị không muốn nói nhảm với em!”
Nói xong, bà ta vội vàng xoay người chạy, chạy như sau lưng có quỷ đang đuổi theo.
Trần Xảo Xảo nhìn bà ta chạy trối chết, vẻ mặt hồ nghi.
Tiểu Kiều vốn muốn thừa dịp sau khi người đi, lại vụng trộm từ phía sau đại thụ ra, ai ngờ lại bị người phát hiện!
“Ôi, đây không phải Tiểu Kiều sao? Sao lại trốn ở chỗ này?”
“Hóa ra là Tiểu Kiều, đúng vậy, sao cháu lén lén lút lút như trộm thế, nhà họ Kiều cũng là nhà cháu, sao cháu không đi vào?”
“Trước kia khi Kiều Lão Nhị và Phương Tiểu Quyên chưa ly hôn, Tiểu Kiều nổi tiếng xa gần là thần đồng, lúc ấy Đại Kiều vẫn là đứa cà lăm đâu, nhưng bây giờ hai chị em thay đổi, Tiểu Kiều càng lớn càng không dễ nhìn, Đại Kiều ngược lại thành con gái nuôi phó sở trưởng, chậc chậc chậc, người quả nhiên không đến cuối cùng, ai cũng không biết sẽ như thế nào!”
“Cũng không phải nói, trước kia cảm thấy Tiểu Kiều vừa thông minh vừa ngoan, nếu có thể sinh đứa con gái giống con bé thì tốt, nhưng bây giờ xem ra, thông minh thì có ích lợi gì, còn không bằng người ta có phúc khí!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, các bà đừng nói tôi chỉ thấy rồi mới nói, kỳ thật trước kia tôi đã cảm thấy Đại Kiều nhìn qua càng có phúc tướng, cằm Tiểu Kiều quá nhọn, nếu ở cổ đại, nhà có quyền thế tìm vợ chắc chắn sẽ không chọn loại này!”
Tiểu Kiều toàn bộ đen mặt: “..................”
Một đám ngu xuẩn!
Dù muốn nói, có thể chờ cô ta đi rồi lại nói hay không?
Kiều Chấn Quân đang muốn về sân nhỏ nhà họ Kiều, nghe được có người nói đến tên Tiểu Kiều, nhìn lại thì thấy con gái nhỏ đang đứng dưới đại thụ.
Mặc một thân quần áo cũ, sắc mặt vàng như nến.
Trong lòng ông đột nhiên không dễ chịu.