Kiều Tú Chi và Kiều Chấn Dân mặc dù đoán nhà họ Thẩm có tiền, nhưng không nghĩ tới có tiền như vậy.
Kiều Chấn Dân nhỏ giọng nói với mẹ: “Mẹ, trước đó mẹ nói Đại Kiều có phúc khí, con còn không thể tin được, nhưng hiện tại con tin!”
Nếu không có phúc khí, một đứa trẻ nông thôn, gia đình như nhà họ Thẩm làm sao có thể nhận làm con gái nuôi?
Nhưng ông ta lại không hề ghen ghét vận may của cháu gái, ngược lại, ông ta hi vọng cô thật sự là một phúc tinh, như vậy, Tiểu Uyển Nhi sẽ có hi vọng tìm được!
Kiều Tú Chi ừ một tiếng không nói gì thêm.
Trong lòng lại cảm thấy nhà họ Thẩm nhận Đại Kiều làm con gái nuôi, thật ra là phúc khí của nhà họ Thẩm, chỉ cần bọn họ thực tình tốt với Đại Kiều, sau này luôn có lúc làm bọn họ kinh hỉ!
Nhà họ Thẩm vô cùng nhiệt tình hiếu khách, buổi tối làm bữa ăn vô cùng phong phú chiêu đãi hai mẹ con Kiều Tú Chi.
Kiều Tú Chi và Kiều Chấn Dân ở nhà họ Thẩm một buổi tối, ngày hôm sau tụ hợp với Sở Thắng Mỹ ngồi xe đi huyện thành.
Ngày thứ ba lại ngồi xe đến tỉnh thành, lại ở một đêm ở tỉnh thành, đến ngày thứ tư mới ngồi xe đến huyện Nam Sơn.
Sở Thiên Bách thấy em gái mang theo hai người lạ trở về, còn có chút kinh ngạc: “Thắng Mỹ, bọn họ là bạn của em sao?”
Hai người này Sở Thiên Bách chưa từng gặp qua, nhưng anh ta nhìn thấy Kiều Chấn Dân, không hiểu sao thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
Lúc này Sở Thắng Mỹ mới hơi nhức đầu, lôi kéo tay anh cô nói: “Anh, em có chuyện muốn nói với anh!”
Sở Thiên Bách nhìn vẻ mặt em gái, trong lòng suy đoán có phải cô làm chuyện gì đắc tội hai người trước mắt.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Đổng Tuyết đã ôm con gái Sở Uyển đi ra: “Hình như em nghe thấy tiếng Thắng Mỹ?”
Kiều Chấn Dân nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi yểu điệu ôm bé gái từ trong nhà đi ra, ánh mắt ông ta chăm chú rơi vào cô bé, cả người bởi vì kích động mà run rẩy.
Cô bé ghé vào vai người phụ nữ, nhưng bóng lưng này, Kiều Chấn Dân sao có thể nhận lầm, kia là Tiểu Uyển Nhi của ông ta!
“Tiểu Uyển Nhi! Tiểu Uyển Nhi! Là cha đây...” Giọng ông ta run rẩy không tưởng nổi.
Sở Thiên Bách nghe thấy Kiều Chấn Dân, nhăn mày, quay đầu nhìn về phía em gái nói: “Đây là có chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc là ai?”
Đổng Tuyết lại cảnh giác, ôm thật chặt con gái nhìn họ chằm chằm nói: “Các người đến cùng là ai?”
Con gái vẫn rất an tĩnh trong ngực cô ta lúc này lại giãy giụa.
Sở Uyển nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn qua người đứng phía sau.
Đầu tiên cô bé không có bất kỳ động tác gì, biểu lộ ngơ ngác, không nói không rằng, nhưng đôi mắt chăm chú nhìn Kiều Chấn Dân.
Kiều Chấn Dân đỏ hốc mắt, đưa tay ra với cô bé nói: “Tiểu Uyển Nhi, là cha, con còn nhớ cha không? Ngày đó cha mua cho con mì hoành thánh tại nhà ga, trở về con đã không thấy đâu, khoảng thời gian này cha vẫn luôn tìm con...”
Sở Uyển vẫn không lên tiếng.
Đổng Tuyết lại rất bất an.
Cô ta không biết người đàn ông trước mắt là ai, nhưng ở cùng con gái thời gian lâu như vậy, cô ta có thể cảm giác được biến hóa của con gái.
Con gái nhận biết người đàn ông trước mắt!
Chỉ là vì sao người đàn ông này sẽ tự xưng là cha Uyển Uyển, không phải cha mẹ Uyển Uyển đã bệnh qua đời sao?
Cô ta vô ý thức muốn giấu con gái đi, cô ta đã mất một đứa con gái, cô ta không thể lại chịu đựng một lần mất đi!
Cô ta ôm Sở Uyển quay người muốn chạy vào.
Kiều Chấn Dân đưa tay muốn ngăn cản, lại Sở Thiên Bách xông lên: “Tôi không cần biết anh là ai, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất đừng loạn động!”
Kiều Chấn Dân nhìn con gái lần nữa biến mất khỏi tầm mắt, hai mắt đỏ hồng, trán nổi gân xanh.
Ngay lúc này, Sở Uyển bị ôm đi oa một tiếng khóc lên: “Cha, con muốn cha...”
Nghe được con gái đột nhiên mở miệng nói chuyện, Sở Thiên Bách và Đổng Tuyết đều vui mừng trong lòng, vui vẻ rồi lại giật mình.
Tiếng gọi cha này chỉ sợ gọi không phải Sở Thiên Bách, mà là người đàn ông xa lạ trước mắt này!
Hai vợ chồng liếc nhau, đều thấy được nặng nề trong mắt nhau.
Sở Uyển khóc lợi hại như vậy, Đổng Tuyết cũng không thể trực tiếp ôm cô bé đi, chỉ có thể ôm cô bé trở về.
Kiều Chấn Dân đỏ mắt nói với Sở Thiên Bách: “Kia là con gái tôi, là Tiểu Uyển Nhi, các người để tôi ôm con bé một cái!”
Nói xong ông ta đưa hai tay về phía Tiểu Uyển Nhi, Tiểu Uyển Nhi tự nhiên nhào người về phía ông ta.
Thân thể cô bé rời khỏi cái ôm của Đổng Tuyết, như sắp ngã xuống đất, Đổng Tuyết không thể không đưa cô bé cho người đàn ông trước mắt.
Kiều Chấn Dân ôm lấy Tiểu Uyển Nhi, thận trọng, như ôm một cái bình thủy tinh dễ vỡ.