Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203. Gặp Lại Con 2

Chương 203. Gặp lại con 2 Chương 203. Gặp lại con 2

Lập tức lại dùng sức ôm con gái vào trong ngực, như sợ mình vừa để xuống, con gái lại sẽ biến mất trước mắt ông ta.

Sở Thiên Bách thở dài, quay đầu lại hỏi em gái: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Chờ Sở Thắng Mỹ kể ra, đoàn người đã đi vào phòng khách nhà họ Sở.

Sở Thiên Bách muốn nói nhất định là nhà họ Kiều tính sai, nhưng nhìn thấy con gái an tĩnh ngồi trong lòng người đàn ông, anh ta lại nói không nên lời.

Kiều Tú Chi sau khi đến vẫn chưa mở miệng, lúc này rốt cục lên tiếng: “Đồng chí Sở, các người cũng thấy, đứa nhỏ này đích thật là đứa bé Kiều Đông Uyển nhà họ Kiều chúng tôi bị lạc, chỉ là vì sao con bé sẽ bị gắn trên danh nghĩa một đôi vợ chồng chết bệnh, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có kỳ quặc!”

Có khả năng nhất chính là con buôn kia nói dối!

Sở Thiên Bách cũng nghĩ đến điểm này: “Vấn đề này tôi sẽ cho người đi điều tra rõ ràng, chỉ là trước khi điều tra rõ ràng, các người nhất định phải ở lại nhà họ Sở.”

Mặc dù trong lòng đã biết Uyển Uyển rất có thể là con gái đối phương, trước khi biết rõ ràng, anh ta vẫn không muốn cứ từ bỏ như vậy!

Đổng Tuyết biết chân tướng sự tình, bụm mặt trực tiếp khóc lên.

Mặc dù mới ở chung ngắn ngủi hơn hai tháng, nhưng cô ta thật rất thích Uyển Uyển, cô ta cũng thực tình coi cô bé là con gái.

Uyển Uyển không thích nói chuyện, cô ta và chồng còn thương lượng qua thời gian này mang cô bé đi kinh thị tìm thầy thuốc xem một chút, không ngờ...

Sở Thiên Bách thấy vợ khóc thành dạng này, trong lòng cũng không dễ chịu, đi qua đưa tay ôm vai vợ.

Đổng Tuyết khóc nhào vào ngực chồng, có nhiều người như vậy nhìn cô ta cũng không để ý.

Nhìn anh chị khó chịu như vậy, Sở Thắng Mỹ cúi thấp đầu, trong lòng vừa xấu hổ day dứt lại tự trách.

——

Tiểu Uyển Nhi ban đầu là được lừa bán tới huyện Nam Sơn, xử lí vấn đề này là cục công an huyện Nam Sơn.

Lấy thân phận phó chủ tịch huyện của Sở Thiên Bách, anh ta chỉ cần mở miệng là có thể để cục công an một lần nữa tra rõ vụ án này.

Trong tù, chị họ bà cụ Hoa bị đánh mấy lần thì không chịu nổi, phun ra chân tướng sự thật.

Đoàn người nghe xong đều hận đến nghiến răng, không ngờ bị kẻ buôn người trêu đùa!

Bà cụ Hoa bán Tiểu Uyển Nhi được một khoản tiền, về sau chị họ bà ta bởi vậy bị bắt vào ngục giam, lúc ấy bà ta sợ muốn chết, lo lắng chị họ sẽ khai ra bà ta.

Nhưng chị họ bà ta vì để bà ta chăm sóc cháu mình, không chỉ không khai bà ta ra, còn nói cả chỗ giấu tiền cho bà ta, yêu cầu duy nhất chính là chăm sóc tốt cho cháu của chị họ.

Bà ta tự nhiên miệng đầy đáp ứng, về sau lập tức chạy tới nhà chị họ, lấy tiền ra.

Trời ơi, không ngờ chị họ bà ta thế mà cất giữ nhiều tiền như vậy, tổng cộng có một nghìn đồng!

Bà ta sống hơn nửa đời người đều chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Lúc ấy bà ta cầm số tiền kia, hai tay đều run rẩy.

Có nhà của chị họ, bà ta cũng không muốn về thôn Sơn Nam, lập tức mang con tới ở trong nhà chị họ.

Ở nhà của chị họ, tiêu tiền của chị họ, thời gian này quả thực không thể thoải mái hơn!

Về phần cháu trai của chị họ, cũng chỉ là thằng nhóc, tùy tiện cho ăn chút là được, đương nhiên, chỉ có thể ăn đồ hai mẹ con họ ăn để thừa.

Muốn ăn thịt? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Ngày này bà cụ Hoa đang mắng nhỏ Cẩu Đản, cũng chính là cháu trai chị họ: “Mày là đồ chỉ biết ăn ngu xuẩn, sai mày làm chút chuyện mày thiếu chút nữa đốt phòng bếp, đêm nay mày đừng nghĩ ăn cơm!”

Tiểu Cẩu Đản hếch cằm, trừng mắt mắng: “Bà dùng chính là tiền của bà nội tôi, bà còn không cho tôi ăn cơm, lần sau tôi nói cho bà nội!”

Bà cụ Hoa nhảy dựng lên, giơ tay tát cậu ta một cái: “Ranh con, tao cho mày biết, bà mày đời này đều mơ tưởng ra! Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao có thể cho mày một miếng cơm ăn, nếu không tao sẽ bán mày đi!”

Chị họ bà ta đã hơn năm mươi tuổi, ai biết có thể sống đến hai mươi năm sau ra tù hay không.

Nói một cách khác, nhà này tiền này, toàn bộ đều là của mẹ con bà ta, về phần Tiểu Cẩu Đản, ngày nào nhìn khó chịu, thì giao cho bọn buôn người bán!

Mặt Tiểu Cẩu Đản xuất hiện một dấu bàn tay, hung tợn trừng mắt bà ta, gào lên: “Bà già, bà chết không yên lành!”

Bà cụ Hoa tức đỏ mặt, nhặt lên gậy gỗ trên đất muốn đi đánh cậu ta, ngay lúc này, cổng truyền đến tiếng đập cửa.

Bà cụ Hoa trừng Tiểu Cẩu Đản một cái: “Ranh con, mày chờ đó cho tao, lát xem tao thu thập mày như thế nào!”

Nói xong bà ta đi mở cửa.

Bà ta đang muốn hỏi là ai, ai ngờ cửa vừa mở ra, hai người đàn ông xông vào, một phát bắt được cánh tay bà ta.

Bình Luận (0)
Comment