Bà cụ Hoa phát ra tiếng giết heo: “Các người là ai? Có ai không, có người ăn cướp!”
Một người cảnh sát đá bà ta một cước: “Tôi khuyên bà bỏ đi, trở về cục cảnh sát có thời gian cho bà gọi!”
Cục cảnh sát......
Nghe được ba chữ này, bà cụ Hoa toàn thân mềm nhũn, một dòng nước tiểu màu vàng từ quần chảy ra, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Hai cảnh sát thấy được bà ta thế mà sợ tè ra quần, đều vẻ mặt ghét bỏ.
Bản án rất nhanh tra ra manh mối.
Chị họ bà cụ Hoa là kẻ buôn người cũng bị tra ra, trẻ con qua tay mụ bị bán đi đã đạt tới trên trăm, trách không được mụ có thể để dành được hơn một ngàn đồng!
Tạo nghiệt nhiều như vậy, mụ từ giam cầm hai mươi năm đổi thành xử bắn.
Mặc dù bà cụ Hoa bán Tiểu Uyển Nhi, nhưng dù sao bà ta chỉ làm như thế một lần, tình tiết tương đối nhẹ, cho nên chỉ phán quyết mười năm.
Bà cụ Hoa rất may mắn, hiện tại bà ta mới năm mươi tuổi, mười năm sau bà ta cũng mới sáu mươi, bà ta nhất định có thể sống đến lúc ra ngục!
Nhưng bà ta còn không kịp đắc ý, đã bị chị họ đâm chết!
Chị họ bà cụ Hoa từ miệng cảnh sát biết được bà cụ Hoa ở nhà mụ xài tiền của mụ, nhưng không chăm sóc cháu mụ, không khỏi lên cơn giận dữ!
Mụ đã không thể sống, nhưng bà cụ Hoa chỉ phán quyết mười năm, chờ bà ta ra ngoài, nói không chừng bà ta sẽ còn tiếp tục bắt nạt cháu mụ, cho nên mụ quyết định mang theo bà cụ Hoa cùng xuống Địa ngục!
Bà cụ Hoa mở to mắt, vẻ mặt không tin tưởng nhìn chị họ: “Bà...”
Chị họ bà cụ Hoa rút đao nhỏ ra, hung ác đâm đến: “Để bà ngược đãi cháu trai tôi, bà dám ngược đãi cháu trai tôi, tôi đánh chết bà!”
Đâm chết Bà cụ Hoa xong mụ không đợi cảnh sát tới đã tự sát chết.
Bà cụ Hoa đến chết hai mắt đều không nhắm lại, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
——
Bản án phá, Tiểu Uyển Nhi cũng chứng minh là con cháu nhà họ Kiều, nhà họ Sở không còn bất kỳ lý do gì giữ cô bé lại.
Cuối cùng đã tới ngày chia ly.
Đổng Tuyết đã khóc đã mấy ngày, lúc này nhìn thấy nhà họ Kiều ôm Tiểu Uyển Nhi muốn đi, lần nữa cô ta khóc thành dòng suối nhỏ.
Sở Thiên Bách ôm lấy vai vợ, thấp giọng an ủi: “Được rồi, đừng khóc, em biết Uyển Uyển trở lại bên cạnh người nhà mới là tốt nhất cho con bé.”
Đổng Tuyết nhào vào ngực chồng, khóc nói: “Em biết, em chính là... Không nỡ...”
Kiều Chấn Dân nhìn hai vợ chồng nhà họ Sở khó chịu như vậy, biết bọn họ thật tâm thích Tiểu Uyển Nhi.
Mà vấn đề này nói cho cùng còn phải cảm ơn bọn họ, nếu không phải họ, Tiểu Uyển Nhi chỉ sợ bị bán đến khe sâu làm con dâu nuôi từ bé, nếu thật như thế, chỉ sợ đời này ông ta đều không thể tìm con về!
Ông ta nhớ tới chuyện nhà họ Thẩm nhận Đại Kiều làm con gái nuôi, trầm mặc một chút mở miệng nói: “Nếu hai người nguyện ý, các người có thể nhận Tiểu Uyển Nhi làm con gái nuôi, sau này chúng ta kết thân thích đi lại.”
Đổng Tuyết từ trong ngực chồng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng: “Có thể chứ? Anh thật nguyện ý để Tiểu Uyển Nhi làm con gái nuôi chúng tôi?”
Kiều Chấn Dân trịnh trọng gật đầu: “Tiểu Uyển Nhi là hai người cứu, ân tình này đợi con bé lớn lên, con bé phải tự mình trả. Đứa nhỏ này tình huống đặc thù như thế, nếu có thể thêm mấy người thích con bé, tôi làm cha cao hứng còn không kịp đâu, sao lại không nguyện ý?”
Đổng Tuyết vui phát khóc.
Sở Thiên Bách cảm kích nhìn ông ta một cái: “Cám ơn anh, chúng tôi rất nguyện ý nhận Tiểu Uyển Nhi tiếp tục làm con gái!” Dù chỉ là con gái nuôi.
Bởi vì muốn nhận thân, cho nên nhà họ Kiều ở lại huyện Nam Sơn thêm hai ngày.
Đổng Tuyết mua một đống lớn quần áo cùng đồ ăn cho Tiểu Uyển Nhi, cứ thế lúc nhà họ Kiều đến chỉ có một bao quần áo, trở về lại bao lớn bao nhỏ.
Trở lại thôn Thất Lý, thôn dân nhìn thấy Kiều Chấn Dân mang theo con gái về, lập tức đều kinh hãi!
Làm mất đã hơn hai tháng, thế mà còn có thể tìm trở về!
Nhà họ Kiều cũng quá may mắn đi?
“Kiều Lão Ngũ, anh làm sao tìm được con gái thế?”
“Đúng vậy, nói cho mọi người một chút, có phải là phó sở trưởng đồn công an giúp các người?”
Kiều Tú Chi và Kiều Chấn Dân không nói gì, ôm Tiểu Uyển Nhi trực tiếp trở về nhà họ Kiều.
Vừa mới đi vào sân, Đại Kiều đã nhào tới: “Bà nội, con rất nhớ rất nhớ bà, bà rốt cục đã trở về!”
Bị đứa nhỏ kiều kiều mềm mềm nhào đầy cõi lòng, Kiều Tú Chi lập tức mềm lòng như nước, đưa tay vuốt tóc cô nói: “Lúc bà không ở nhà, cháu có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Đại Kiều gật đầu, giọng nói mềm mềm: “Có, cháu vẫn luôn rất ngoan.”
Vạn Xuân Cúc nghe vậy, thầm mắng một tiếng nịnh hót.
Ở bên cạnh bà, Trần Xảo Xảo nhìn chồng và con gái phong trần mệt mỏi, cả người như bị cố định, không nhúc nhích.