Kiều Chấn Quốc nhìn vợ mình giận đùng đùng bỏ đi, một chút cũng không có ảnh hưởng, tiếp tục khẽ hát bổ củi.
Buổi tối, Tiết Xuyên ăn mừng vợ mình quay về, cũng ăn mừng tìm được Tiểu Uyển Nhi, lần thứ hai tự mình xuống bếp.
Mọi người ngóng trông, nghe thấy được trong phòng bếp truyền tới từng trận hương vị, từng người ai cũng cảm thấy nước bọt sắp chảy xuống.
Đại Kiều và chị họ Kiều Đông Hà ở trong phòng bếp giúp đỡ.
Kiều Đông Hà vừa đốt củi vừa thở dài nói: "Em gái Đại Kiều, hai chúng ta cùng nhau học, tại sao em nấu ăn lại có cảm giác ngon hơn chị nấu vậy?"
Đại Kiều ngoẹo cổ, nháy mắt nói: "Không biết, có điều chị họ làm ăn cũng ăn ngon, chị họ đừng khổ sở."
"Em yên tâm, chị họ không phải là người nghĩ không thông, không cần em an ủi."
Kiều Đông Hà liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà nhiều thịt của cô, không nhịn được đưa tay ngắt cô một cái, cảm giác thực sự là quá tốt rồi.
Đại Kiều bị ngắt cũng không tức giận, trái lại cười đến mặt mày cong cong, mềm mại khiến cả trái tim người ta đều mềm nhũn.
Nhà họ Kiều to to nhỏ nhỏ tổng cộng mười sáu miệng ăn, một cái bàn khẳng định không ngồi đủ, cho nên vẫn là như trước kia, chia làm hai bàn, người lớn một bàn, trẻ con một bàn.
Lúc này ở trên hai bàn đều có năm món ăn, ở chính giữa bàn là một dĩa thịt to, tiếp theo là thịt heo kho khoai tây, nấm xào, trứng gà xào cà chua, còn có canh cải trắng to.
Có thịt có canh, cho dù là ăn tết thì cũng chỉ đến như thế.
Đặc biệt là mùi vị đó thơm không chịu được, cho dù là trẻ con hay là người lớn đều suýt chút nữa chảy nước miếng.
"Khổ cực ông." Kiều Tú Chi nhìn chồng mình một chút, đáy mắt tràn đầy nhớ nhung và ôn nhu.
Tiết Xuyên cười nhìn vợ mình: "Chút khổ cực này so với bà thì tính là gì."
Hai người tách ra gần như có mười ngày, đây là lần đầu tiên từ khi kết hôn mấy chục mà hai người tách ra lâu như vậy, trong lòng hai người đều vô cùng nhớ nhung đối phương.
Mọi người trong nhà họ Kiều còn chưa ăn cơm liền bị đút đầy miệng thức ăn cho chó: ". . ."
Đừng đút, được đút ăn nhưng ăn không ngon.
Kiều Tú Chi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, tằng hắng một cái nói: "Nhìn cái gì, còn không mau ăn đi?"
Âm thanh ra lệnh vang lên, chiếc đũa của mọi người lập tức nhanh chóng hướng về phía dĩa thịt.
Vạn Xuân Cúc gắp một khối thịt bỏ vào trong miệng, còn chưa nuốt vào, chiếc đũa trên tay lại tiếp tục gắp tới.
Nhưng sau một khắc, yết hầu của bà ta dâng lên một luồng buồn nôn, không nhịn được xoay người nôn khan.
Kiều Chấn Quốc nhìn thấy vợ nôn khan, tiếp tục nhanh chóng tàn nhẫn chuẩn gắp thịt, vừa ăn vừa nói: "Vợ, em không phải sẽ giống như lần trước, vừa nghe đến mùi thịt đã buồn nôn đó chứ?"
Vạn Xuân Cúc như bị sét đánh: ". . ."
Kiều Chấn Quốc không chỉ không đau lòng vợ, còn tiếp tục chém thêm một đao: "Ai, em nói xem tại sao em lại không có lộc ăn như thế? Vậy thì anh không thể làm gì khác hơn là thay em ăn nhiều một chút."
Vạn Xuân Cúc tức giận đến suýt chút nữa phun máu: ". . ."
Tức chết bà ta.
Bà ta đến cùng gả cho một người chồng như thế nào vậy chứ?
Vạn Xuân Cúc không cam lòng, lại ăn một miếng, nhưng thịt vẫn không còn chưa vào miệng, bà ta nôn khan lần thứ hai.
Ai biết bà ta mới vừa nôn khan xong, Lâm Tuệ ở bàn đối diện cũng đột nhiên "ọe" một tiếng.
Kiều Chấn Quân lập tức sốt ruột để đũa xuống, hỏi: "Em làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"
Lâm Tuệ vỗ vỗ lồng ngực, nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết, chỉ là cảm giác ngực có chút nghẹn, ngửi thấy mùi thịt đột nhiên có chút buồn nôn."
Kiều Chấn Quân nói: "Nếu không thì hiện tại anh đưa em đến trạm y tế xem một chút."
Vạn Xuân Cúc ở đối diện cắn chiếc đũa, răng đều sắp bị chua đến rụng.
Kiều Tú Chi ngẩng đầu lên nói: "Vợ thằng hai, không phải con mang thai đó chứ?"
Hai vợ chồng Lâm Tuệ và Kiều Chấn Quân đều choáng váng.
Hai người kết hôn còn chưa tới hai tháng, cho nên bọn họ cũng không nghĩ tới điểm này, nhưng khi nghe mẹ nói ngẫm lại thật là có khả năng này.
Hai gò má Lâm Tuệ hồng lên, đỏ đến mức giống như được bôi son, đến gần bên tai Kiều Chấn Quân nhỏ giọng nói: "Cái kia, em đã một tháng không có rồi."
Lúc trước kinh nguyệt của bà ấy vẫn luôn không ổn định, cho nên tháng trước kinh nguyệt không đến, bà ấy cũng không có để ở trong lòng.
Chỉ là sau khi gả vào nhà họ Kiều, không biết có phải là duyên cớ tâm tình tốt, bà ấy cảm giác thân thể chính mình khá hơn nhiều.
Lúc trước coi như là mùa hè, cũng sẽ thường cảm thấy tay lạnh chân lạnh, cả người không có một chút nhiệt độ, nhưng hiện tại thân thể đột nhiên có nhiệt độ, hơn nữa giấc ngủ cũng được cải thiện hơn trước kia.
Kiều Chấn Quân sững sờ đứng lên, cả người lập tức tỏa ra hào quang: "Vậy chúng ta hiện tại liền đi trạm y tế để bác sĩ xem."