Đại Kiều thấy dì Tuệ nôn mửa, lo lắng nói: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con và cha cùng đưa mẹ đến trạm y tế nha?"
Lâm Tuệ an ủi cô nói: "Con yên tâm, mẹ không có chuyện gì."
Vạn Xuân Cúc đố kị đến hai mắt đều đỏ, khẩu khí chua xót nói: "Đại Kiều, mẹ kế của con tám chín phần là mang thai, rất nhanh con sẽ lại có em trai hoặc là em gái, đến lúc đó thì bọn họ sẽ không thương con nữa."
Lâm Tuệ tức giận đến mặt càng đỏ: "Chị dâu, chị đừng nói với trẻ con như vậy, nếu nó xem là thật thì không tốt."
Vạn Xuân Cúc hừ nói: "Mẹ kế trong thiên hạ thường xấu xa, tôi nói sai sao? Cô có dám nói, sau này khi cô có con của chính mình thì còn có thể chân tâm đối với Đại Kiều được không? Cô đừng lên tiếng, những câu nói kia cùng lắm là lừa gạt lừa gạt trẻ con, muốn gạt tôi, tỉnh lại đi."
Lâm Tuệ tức giận đến cả người run cầm cập, căng thẳng nhìn Đại Kiều nói: "Đại Kiều, mặc kệ sau này cha mẹ có những đứa con khác hay không, mẹ cũng thích con nhất, con đừng nghe bác gái của con nói bậy."
Đôi mắt trong trẻo của Đại Kiều chớp chớp, mềm giọng nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ không nghe bác gái cả, hơn nữa con yêu thích em trai và em gái, mẹ sinh thêm em trai và em gái có được hay không?"
Tiểu Kiều cũng là em gái của cô, trước đây cô rất yêu thích em gái, nhưng rõ ràng sau khi nhận ra em gái không có ý tốt với mình thì cô liền dần dần thu hồi tình cảm của chính mình.
Lâm Tuệ nhìn Đại Kiểu mềm mại đáng yêu lại hiểu chuyện, trong lòng mềm đến không chịu được.
Vạn Xuân Cúc nghe được Đại Kiều nói, tức giận đến cắn răng: "Con đúng là đứa bé ngu xuẩn, bác gái cả là thật lòng suy nghĩ cho con. . ."
"Ầm."
Kiều Tú Chi đập chiếc đũa xuống bàn, lành lạnh nhìn con dâu cả: "Xuống. Trước khi cô nhận ra mình sai ở nơi nào, không cho phép vào bàn dùng cơm."
Vạn Xuân Cúc như bị sét đánh lần thứ hai, sắc mặt tái nhợt nói: ". . . Mẹ, hiện tại con biết sai rồi."
"Xuống." Kiều Tú Chi rốt cuộc không nhìn bà ta, "Lời nói tương tự đừng để mẹ nói lần thứ ba."
Khuôn mặt Vạn Xuân Cúc lúc đỏ lúc trắng.
Bà ta chạm vào cánh tay chồng mình một chút, hi vọng ông ta có thể giúp bà mở miệng cầu xin.
Kiều · cơm quan trọng hơn vợ · Chấn Quốc nói: "Vợ, em nhanh đi xuống đi, mẹ nói nhất định phải nghe, bằng không em sẽ chết đến càng thảm hại hơn."
Ông ta vừa nói vừa gắp thịt ăn, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn vợ mình một chút.
Vạn Xuân Cúc ôm ngực, suýt chút nữa tức giận đến ngã ngửa.
Trong lòng Kiều Chấn Quân hưng phấn đến không chịu được, cơm cũng không ăn, đỡ Lâm Tuệ đi tới trạm y tế.
Hơn một nửa giờ sau, hai người một lần nữa trở lại lão viện nhà họ Kiều, đều kích động và phấn chấn.
Mọi người nhìn xem sắc mặt của bọn họ, liền đoán được chân tướng.
Kiều Chấn Quốc nói: "Em hai, trẻ con cần phải ăn, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha."
Kiều Chấn Quân kích động đỏ mặt: "Anh cả yên tâm, hiện tại chân của em đã có thể làm việc, cho nên em nhất định có thể nuôi sống vợ con."
Kiều Chấn Dân cười nói: "Anh hai, chúc mừng anh, anh cũng thật là lợi hại, lúc này mới kết hôn bao lâu đâu, nhanh như vậy đã có con rồi."
Kiều Chấn Quân gãi gãi đầu nói: "Anh cũng không nghĩ tới chị hai em nhanh như vậy có thể mang thai. Em năm, anh đừng nói anh hai nói em, hiện tại con đã tìm trở về, vợ chồng hai đứa cũng nên hòa hảo rồi, vợ chồng không giận nhau lâu, mọi người cũng sớm vì Tiểu Oản Nhi sinh em trai em gái, dù sao chỉ có một mình Tiểu Oản Nhi vẫn quá cô đơn."
Kiều Chấn Dân cười cười, nhưng không trả lời
Nhưng trong lòng dâng lên một luồng chua xót cay đắng.
Trải qua mẹ khuyên bảo, thật ra trong lòng ông đã không còn trách Trần Xảo Xảo nữa, nhưng hành động của bà ta lại khiến ông thực sự quá thất vọng.
Không gặp Tiểu Uyển Nhi hơn hai tháng, bà ta chưa từng nhắc đến con một câu.
Bà ta lo lắng không phải là bởi vì không gặp được con, mà là sợ bị chồng mình ly hôn.
Cho nên, ông ta thực sự không biết nên làm sao tiếp tục đoạn hôn nhân này.
Sau khi Đại Kiều biết trong bụng dì Tuệ mang thai em bé, vui vẻ không chịu được.
Cô "bạch bạch bạch" chạy tới, vuốt cái bụng của dì Tuệ nói: "Mẹ, trong này thật sự có em trai sao?"
Lâm Tuệ cười dịu dàng: "Cũng có khả năng là em gái, con yêu thích em trai hay là em gái?"
"Em gái." Tiểu Đông Lâm cũng tiến tới, duỗi ra móng vuốt nhỏ vuốt cái bụng của mẹ mình.
Trong nhà đã có một Tiểu Nhất Minh tranh sủng với cậu, cho nên ngàn vạn lần không thể lại có thêm em trai.
Tiểu Nhất Minh cũng có ý tưởng giống nhau, tập hợp lại đây đồng thời sờ bụng nói: "Muốn em gái."
Mọi người thấy dáng dấp hai đứa trẻ, đều không nhịn được cười.
Đặc biệt là Tiểu Nhất Minh, lại không phải mẹ cậu mang thai, cậu xem náo nhiệt cái gì chứ?
Đại Kiều ngoẹo cổ, mở trừng hai mắt nói: "Mẹ, trong bụng mẹ hình như là em trai."