Con ngươi Lâm Tuệ lóe lên một chút nói: "Được, vậy mẹ sẽ sinh một em trai cho con."
Tuy rằng miệng bà ấy không nói, nhưng nghe thấy lời nói của Đại Kiều, trong lòng vẫn tràn ngập chờ mong.
Thật ra không phải bà ấy trọng nam khinh nữ, mà là bà ấy mang theo Tiểu Đông Lâm gả lại đây, dưới danh Kiều Chấn Quân lại không có con trai, tiếp tục lâu dài, mọi người chắc chắn sẽ có ý kiến.
Một vài người tâm tư xấu xa, nói không chừng sẽ nghĩ rằng bà ấy muốn cho con trai mình chiếm lấy tài sản của nhà họ Kiều, một người lớn có thể không để ý tới những lời đồn đãi nhảm nhí đó, nhưng Đông Lâm còn nhỏ, bà ấy không muốn trong quá trình trưởng thành của cậu, để cậu gặp phải những chuyện phiền lòng này.
Vạn Xuân Cúc đang ra khỏi nhà nghe thấy lời nói của Lâm Tuệ, nhịn không được bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm nói: "Cô cho là con trai cô muốn sinh là có thể sinh được à? Thực sự coi mình là Tống Tử Quan Âm?"
Nói xong, bà ta sờ sờ cái bụng sắp to sáu tháng của mình, cúi xuống khóe miệng giương lên, kiểu này chắc chắn là con trai!
Như vậy, bà ta lại có hai đứa con trai, cho dù Lâm Tuệ mang thai con trai, cũng không thể lay động địa vị công thần của nhà họ Kiều của bà ta!
Mà Trần Xảo Xảo thì nhìn chằm chằm bụng của Lâm Tuệ, trong lòng nhịn không được vừa chua xót vừa hâm mộ.
Nếu bà ta có thể sinh con trai, nói không chừng quan hệ của bà ta và Kiều Chấn Quân sẽ không cứng ngắc như vậy!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của bà ta cũng lóe lóe.
Kiều Tú Chi đều đặt tâm tư nhỏ của mấy người con dâu vào trong mắt, nhưng không có nói chuyện.
Con trai cũng tốt, con gái cũng thế, bà đều không thèm để ý, chỉ cần đứa nhỏ khỏe mạnh thì tốt rồi.
Bà và Tiết Xuyên liếc nhau, lần lượt đứng lên, sau đó bỏ lại đám tiểu bối, hai người đi vào nhà.
Đối với người nhà họ Kiều thường hay bị đút cơm chó mà nói, bọn họ đã thấy nhưng không thể trách.
Đi vào trong phòng, Tiết Xuyên lôi kéo vợ ngồi xuống, tự mình đi đổ một chậu nước ấm lại đây, sau đó tự mình cởi giày vớ giúp vợ: "Đi đường nhiều như vậy, ngâm nước thư giãn một chút, chốc nữa tôi lại mát xa cho bà, ngày mai sẽ không đau chân."
Kiều Tú Chi kéo ông ngồi xuống bên cạnh mình nói: "Còn có chuyện này chưa nói với ông, đứa nhỏ Tiểu Uyển Nhi được người nhà họ Sở nhận làm con gái nuôi."
Ở trên đường về, bà liền dặn dò con trai út, bảo ông ta sau khi trở về đừng nói chuyện này ra.
Đại Kiều được phó sở trưởng nhận làm con gái nuôi giấu không được là chuyện không có cách nào, nhưng nếu lại xuất hiện một đứa con gái nuôi của phó huyện trưởng nữa, vậy đầu ngọn gió nhà họ Kiều lại quá mạnh mẽ.
Súng bắn ra một con chim.
Nổi bật quá mức cho tới bây giờ sẽ không phải một chuyện tốt, cho nên sau khi trở về, bà cũng không có nói chuyện này cho người nhà họ Kiều.
Chủ yếu là cái miệng của vợ con trai cả rất nát, chuyện gì đến chỗ của bà ta, không được nửa ngày sẽ ồn ào khiến toàn bộ người trong thôn đều biết!
Hơn nữa, hai gia đình khác đều có quan lớn thân thích, hiện giờ cũng chỉ còn lại gia đình thằng cả không có, vợ con trai cả sau khi biết chắc chắn sẽ chịu không nổi, nói không chừng còn có thể ồn ào ra thiêu thân gì đó, cho nên không nói cho bà ta là cách tốt nhất.
Tiết Xuyên gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Bà thu xếp như vậy tốt lắm, đứa nhỏ Tiểu Uyển Nhi đó có thể có sự giúp đỡ như vậy, coi như là may mắn trong bất hạnh, may mắn là gặp nhà họ Sở, nếu không hậu quả thật sự không dám nghĩ!"
Kiều Tú Chi gật đầu: "Lần này quả thật may mà có nhà họ Sở, nhưng về sau vẫn cho con bé cùng chơi với Đại Kiều nhiều hơn."
Bà cũng không biết đứa nhỏ Đại Kiều có kỳ ngộ gì, nhưng chỉ cần là người thiệt tình đối tốt với cô, đều sẽ từ từ phát triển theo hướng tốt.
Ví dụ như chân của thằng hai, chuyện này cho dù đến bây giờ, người trong thôn vẫn nghị luận.
Vốn là người phải bại liệt cả đời, đột nhiên đứng lên, nếu không phải bây giờ bài trừ phong kiến mê tín, nói không chừng nói cái gì mọi người đều tin.
Một người chính là Tiểu Nhất Minh, Tiểu Nhất Minh lúc ba tuổi sốt tới hỏng đầu óc, đầu óc hoàn toàn không nhớ được việc gì, cũng không nhận biết được người khác, nhưng hiện giờ toàn bộ người trong nhà cậu đều nhận biết được!
Nghe Tiểu Hồng Hà nói, bây giờ Tiểu Nhất Minh có thể đếm số từ một tới mười, đây chính là tiến bộ rất lớn!