Đêm dần dần tối sầm lại.
Đại Kiều đi theo cha mẹ trở về viện nhỏ nhà họ Kiều, sau khi người ở viễn cũ rửa mặt rồi, cũng dần dần đi ngủ.
Kiều Chấn Dân mệt mỏi rất nhiều ngày.
Trước khi trở lại quê nhà, ông ta vẫn chưa từng ngủ một giấc an ổn, sợ vừa nhắm mắt, con gái sẽ lại biến mất trước mắt ông ta.
Bây giờ về đến nhà, nhìn thấy con gái ngủ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trái tim bị nhấc lên cao của ông ta lúc này mới rơi xuống đất.
Đột nhiên, sau lưng có một đôi tay lại đây, ôm lấy eo ông ta: "Chấn Dân, em biết sai rồi, anh tha thứ em lần này đi."
Thanh âm Trần Xảo Xảo mang theo run rẩy rõ rệt.
Trong lòng Kiều Chấn Dân thở dài, kéo tay bà ta lại nhìn bà ta nói: "Mẹ nói đúng, việc này em và anh đều có trách nhiệm, chuyện quá khứ anh không muốn theo đuổi nữa, nhưng về sau… Anh hy vọng em có thể dùng nhiều tâm tư hơn với đứa nhỏ."
Trần Xảo Xảo gật đầu như giã tỏi, vội vàng đáp: "Em sẽ, về sau em nhất định sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ."
Kiều Chấn Dân nói: "Được, anh tin em lần này."
Chuyện bà ta vứt bỏ đứa nhỏ, trong lòng ông ta quả thật có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng phải sống tiếp, trừ phi ông ta muốn ly hôn, nếu không thì ông ta phải tự mình vượt qua cái hố này.
Cho nên ông ta nguyện ý cho nhau một cơ hội nữa, hơn nữa, bộ dạng này của Tiểu Uyển Nhi, dù cho ông ta ly hôn, hay là ly hôn sau đó tái hôn, đối với Tiểu Uyển Nhi cũng không là một chuyện tốt.
Thổi tắt đèn, hai người lên giường đi ngủ.
Kiều Chấn Dân ngáp một cái, buồn ngủ rất nhanh liền tới.
Ngay khi ông ta sắp ngủ, sau lưng lại có một bàn tay mò lại đây, cái tay đó còn sờ tới chỗ đó của ông ta.
Ông ta đang buồn ngủ lập tức liền tỉnh, vươn tay nắm lấy tay bà ta nói: "Hôm nay anh mệt chết rồi."
Ông ta càng ngày càng không rõ đầu óc của bà ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì!
Ông ta lao lực bôn ba nhiều ngày như vậy, bà ta không có một câu quan tâm cũng thôi đi, sao vừa nằm xuống còn muốn chơi cái đó?
Trần Xảo Xảo lại giống như mùa đông bị người ta giội một chậu nước lạnh lên đầu, cả người lạnh thấu tim.
Ánh mắt chua xót khó chịu, bà ta muốn hỏi ông ta, thật ra ở trong lòng ông ta vẫn trách bà ta vứt bỏ đứa nhỏ đúng không?
Nhưng bà ta không dám hỏi.
Không khí lập tức xấu hổ.
Kiều Chấn Dân xê dịch thân mình, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
"Ừ." Trần Xảo Xảo chịu đựng nước mắt rơi, nghẹn ngào đáp.
Bà ta nhìn bóng dáng lạnh như băng của chồng mình, cuối cùng nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Hơn nửa đêm không ngủ được, ngoại trừ Trần Xảo Xảo, còn có chị em dâu Cúc mông to của bà ta.
Hôm nay Vạn Xuân Cúc bị mẹ chồng đuổi xuống bàn, toàn bộ mặt mũi đều mất hết, tuy rằng bà ta thường xuyên dọa người, nhưng bà ta vẫn rất tức giận!
Hơn nữa lại càng tức giận hơn, bà ta cũng không biết gần đây mình trúng tà gì, sao hết lần này tới lần khác lại không thể ăn thịt?
Trong nhà nhiều thịt như vậy, một miếng bà ta cũng không ăn được, thật sự là thiệt muốn chết!
Bà ta lăn qua lộn lại, vẫn không buồn ngủ, hơn nữa phụ nữ có thai bụng dần dần lớn, sẽ xuất hiện tiểu nhiều lần, cho nên bà ta nằm xuống không bao lâu, đột nhiên lại muốn đi tiểu.
Bà ta đành phải lại đứng lên, sau khi tiểu vào bô xong, bà ta lại nằm lên giường, nhìn thấy chồng mình ngủ rất bền lòng vững dạ, lập tức vừa hâm mộ vừa hận đến nghiến răng, nhịn không được đẩy tỉnh ông ta.
Kiều Chấn Quốc mơ mơ màng màng nhìn bà một cái nói: "Vợ à, hơn nửa đêm em không ngủ lại làm cái gì vậy?"
Vạn Xuân Cúc vừa hận vừa tức nói: "Hôm nay ở trên bàn cơm, vì sao anh không cầu tình giúp em?"
Kiều Chấn Quốc rì rầm một tiếng nói: "Vợ à, với tính cách bà nhiều chuyện của em, cầu tình cũng vô dụng, sau này còn có thể nói lung tung."
Vạn Xuân Cúc tức giận đến thiếu chút nữa phun máu: "…"
Kiều · thọc đao cuồng ma · Chấn Quốc trở mình một cái lại bổ đao nói: "Vợ à, em vẫn đi ngủ sớm một chút đi, nếu không ngày hôm sau cái miệng bà ba hoa của em lại bị lở!"
Vạn Xuân Cúc tức giận đến mặt đều đỏ: "… Anh thật sự là miệng chó không phun được ngà voi, em không ngủ được với bị lở miệng có quan hệ gì?"
Đáng tiếc không ai trả lời bà ta, Kiều Chấn Quốc ngủ ở bên cạnh lại ngáy.
Tiếng ngáy rung trời, khiến bà ta càng thêm tâm phiền ý loạn, một buổi tối cũng không ngủ ngon!
Ngày hôm sau thức dậy, trong phòng nhà anh cả bộc phát ra một tiếng giết heo: "Kiều Chấn Quốc, cái miệng quạ đen của anh, em thật sự lở miệng rồi!"
Hơn nữa vừa mọc còn là tám mục!
Đau chết bà ta!
Sau khi Kiều Chấn Quốc nghe thấy lời nói của vợ, vuốt cái trán cười đến vẻ mặt kiêu ngạo: "Không nghĩ tới cái miệng này của anh chuẩn như vậy, nếu là trước kia, anh đã có thể đi làm thầy bói rồi!"
Vạn Xuân Cúc: "…"
Kiêu ngạo cái rắm!
Tức chết rồi!