Ánh chiều tà đầu hạ chiếu vào trên người, trên mặt Hoắc Trì, khiến ngũ quan tuấn tú của cậu nhuộm vài phần nhan sắc, làm cả người cậu nhìn qua dịu dàng hơn không ít.
Từ khi cậu hiểu chuyện, chưa từng có người nào nói với cậu như vậy.
Bọn họ bị dán lên nhãn thân phận phần tử xấu, người khác khinh bỉ bọn họ, chán ghét bọn họ, đồng thời lại sợ hãi bọn họ, ngoại trừ cùng là phần tử xấu, người giai cấp khác chưa bao giờ nguyện ý nói nhiều thêm một câu với bọn họ.
Giống như bọn họ là ôn dịch, một khi tiếp xúc bọn họ, sẽ nháy mắt bị bọn họ nhuộm thành phần tử xấu!
Cô là người đầu tiên nói với cậu cậu không phải phần tử xấu.
Năm nay Hoắc Trì chín tuổi, coi như là một thiếu niên nho nhỏ, nhưng bởi vì thành phần dinh dưỡng theo không kịp, cậu nhìn qua tựa như bảy tám tuổi.
Lúc này cậu đứng thẳng đón lấy ánh chiều tà, lưng vô cùng thẳng tắp, đôi mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thanh âm có hơi khàn khàn nói: "Trứng gà và màn thầu xem như anh mượn em, sau này anh nhất định sẽ trả lại em!"
Đại Kiều lắc đầu, hai bím tóc nhỏ trên đầu theo động tác của cô mà lay động: "Không cần, nhà của chị còn!"
Cô nói xong chạy đi, đặt trứng gà và màn thầu quấn trong túi nhỏ vào trong tay cậu bé: "Chị phải mau mau trở về, tạm biệt."
Nói xong, cô xoay người chạy đi.
Hoắc Trì ôm chặt túi nhỏ trong túi, ngẩng đầu dõi theo bóng dáng dần đi xa, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: "Anh tên là Hoắc Trì, em tên là gì?"
Đại Kiều nghe thấy giọng nói phía sau, dừng lại bước chân, xoay người lộ ra một nụ cười sáng lạn với cậu: “Chị tên là Kiều Niệm Niệm, em có thể gọi chị là Đại Kiều."
Nói xong, lần này cô thật sự đi rồi, rời đi rất nhanh không còn bóng dáng.
Hoắc Trì đứng ở cửa, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh đối phương, lúc này mới xoay người, cũng không nghĩ tới đối diện với ánh mắt của mẹ cậu.
Đái Thục Phương nói: "Vừa nãy hình như mẹ nghe thấy con đang nói chuyện với ai, là ai lại đây vậy?"
Bọn họ đã trốn đến nơi như chuồng heo, nhưng trong thôn có vài người không có ý tốt, thường thường sẽ lại đây mắng bọn họ, hoặc là lấy tảng đá ném bọn họ, bà lo con trai nổi lên xung đột với người trong thôn.
Hoắc Trì mở miếng vải ra, lộ ra trứng gà và màn thầu thô bên trong thô nói: "Cháu gái của bà cụ lần trước nói chuyện giúp chúng ta cho chúng ta."
Đái Thục Phương nhìn thấy đồ ăn trong tay con trai, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn: "Nhiều đồ như vậy… Con có nói cảm ơn người ta không?"
Hoắc Trì ngớ ra một hồi, lắc đầu nói: "Con quên rồi."
Đái Thục Phương giận dữ liếc con trai một cái nói: "Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên, con thật là!"
Về sau có cơ hội, bà nhất định phải tự mình nói lời cảm ơn với đối phương, đương nhiên phải ở dưới tình huống không có những người khác, nếu không chính là hại ân nhân.
Đái Thục Phương nhìn đồ ăn, nuốt một ngụm nước miếng, thúc giục con trai nói: "Mau lấy vào cho ông nội con ăn!"
Tình trạng bây giờ của bọn họ, bà cũng không già mồm cãi láo nói cái gì mà không cần lấy đồ của người khác, hiện tại bọn họ qủa thức cần những thức ăn này.
Mỗi ngày bọn họ ăn không đủ no, cha chồng bà còn sinh bệnh, nếu không ăn đồ ngon, nói không chừng chịu đựng không nổi nữa!
Hoắc Trì gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng cùng vào ăn đi!"
Tối hôm nay, ba người nhà họ Hoắc rốt cục ăn một bữa cơm no.
Hoắc Hoa Thanh dưới sự kiên trì của cháu trai và con dâu, cuối cùng vẫn ăn quả trứng duy nhất, sau khi ăn xong, ông bỗng chốc cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh liền ngủ mất.
Từ sau khi sinh bệnh, ông vẫn ngủ không ngon, buổi tối luôn ho khan tỉnh lại mấy lần, nhưng tối hôm nay, ông chỉ tỉnh lại một lần.
Không biết có phải lỗi giác của ông hay không, ông cứ cảm thấy thân mình có sức hơn lúc trước, bệnh ho cũng tốt hơn rất nhiều.
Kỳ thật đây không phải lỗi giác của ông.
Mấy cái màn thầu đó đều dùng nước trong ngọc châu hấp thành, mà trứng gà là do con gà mái uống nước ngọc châu đẻ, cho nên bên trong vốn đã chứa hiệu quả chữa khỏi.
Chính là bởi vì không phải trực tiếp dùng ngọc châu, cho nên hiệu quả hao tổn rất nhiều.
Bởi vì bản thân Đại Kiều giúp đỡ người khác, cả buổi tối đều rất vui vẻ.
Nhớ tới cuối tuần này mẹ nuôi sẽ đón cô lên trấn chơi, trong lòng cô lại tràn ngập chờ mong.
Ai ngờ ngày hôm sau thức dậy, chợt nghe thấy một tin tức -- mẹ ruột cô sanh non!
Lúc Đại Kiều vừa tan học trở về thì nghe thấy tin tức.
Có một dì ngăn cô lại, nói: “Đại Kiều, mẹ con ngã chảy máu, không có con cái bên cạnh, thật sự tội nghiệp!”
Ngay lập tức sắc mặt Đại Kiều trắng bệch, nhấc chân vòng qua đối phương chạy như điên!
“Chị, em gái Đại Kiều từ khi nào biến thành tên lửa bay vậy?”
An Bình chỉ cảm thấy một trận gió gào thoáng qua, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy cô em họ biến thành một chấm đen nhỏ.