Kiều Đông Anh cũng lộ vẻ khiếp sợ, không ngờ cục bột nhỏ nhắn mềm mại lại chạy nhanh như vậy, chỉ sợ cô ấy chạy trốn cũng không chạy nhanh bằng cô!
Người phụ nữ nông thôn nói cho Đại Kiều tin tức này cũng hoảng sợ, sau khi định thần lại, lại thấy Đại Kiều chạy như điên về phía sân nhà của nhà họ Kiều, vỗ đùi nói: “Ai ya, không phải nói mẹ kế của con mà, là mẹ ruột của con đó!”
Nhưng Đại Kiều đã chạy ra xa rồi không nghe thấy lời bà nói.
Đại Kiều chạy như điên vào trong nhà, lúc chạy ngang qua chuồng lợn, vừa lúc Hoắc Trì đang khiêng một giỏ phân heo bằng mây đi đến, cô chạy như bay ngang qua người cậu.
Hoắc Trì: “……”
Cậu ném giỏ mây xuống chạy nhanh đuổi theo, nhưng đôi với một cô gái đang chạy như tên lửa, cậu suýt tắt thở mới đuổi kịp đối phương: “ Anh… anh chạy gấp như vậy làm gì thế? Đã xảy ra, chuyện, gì sao?”
Đại Kiều chạy một mạch, mặt không đỏ, không thở gấp, trong lòng còn cảm thấy bộ dạng bây giờ giờ của cậu rất giống bộ dáng nói lắp của mình trước đây: “Mẹ tôi ngã chảy máu, tôi phải chạy gấp về xem thử bà ấy thế nào!”
Hoắc Trì nghe thấy trong nhà cô xảy ra chuyện, trong lòng cũng sốt ruột thay cô, nhưng cậu không giúp được cô cái gì cả, thậm chí không thể đi cùng cô một đoạn đường này được!
Thật đáng chết!
Nhìn thấy một người nông dân đi về hướng bên này, cậu không thể không ngừng lại, trơ mắt nhìn cô càng lúc càng cách xa khỏi mình!
Đái Thục Phương nhìn thấy con trai mình đột nhiên bỏ đi, còn không kịp hỏi cậu, đã không thấy bóng dáng đâu, lúc này lại thấy cậu ủ rũ cụp đuôi trở về, chạy nhanh ra hỏi: “Con vừa nãy đi đâu vậy? Bộ dạng như thế nào đây?”
Hoắc Trì ngẩng đầu lên, đôi mắt thon dài của cậu nhìn mẹ: “Mẹ, cả đời này của chúng ta chỉ có thể làm phần tử xấu sao?”
Đái Thục Phương nghe thấy điều này, cổ họng nghẹn lại, cảm thấy khó chịu gần như chảy nước mắt.
Nhà họ Hoắc bọn họ chưa từng làm việc gì có lỗi với đất nước, làm chuyện có lỗi với nhân dân, sao lại rơi vào kết cục như vậy!
Ba chữ phần tử xấu này giống như một hòn đá lớn đè trên đầu một nhà ba người bọn họ vậy, nếu không xóa bỏ thân phận này thì cả đời bọn họ cũng không có ngày tươi sáng hơn!
Bà và chồng này càng già đi, cuộc đời này cũng không còn gì quá quan trọng nữa, nhưng Hoắc Trì còn nhỏ, nếu có một ngày cả bà và chồng cùng đi rồi, đứa trẻ này phải làm sao đây?
Không thể để cậu dọn chuồng heo cả đời được, đúng không?
Nhưng không làm vậy, bà phải làm sao bây giờ?
Hoắc Trì nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của mẹ, nhặt xẻng và giỏ mây lớn đi về phía chuồng heo, chỉ đành trút giận lên công việc.
Đại Kiều chạy vào sân nhỏ của nhà họ Kiều, đi một vòng tìm người nhưng không thấy, trong lòng càng sốt ruột.
Cô lại lao nhanh ra ngoài, vội vàng chạy đến sân lớn nhà họ Kiều, suýt chút nữa đụng đầu vào Vạn Xuân Cúc đang đỡ eo đi ra.
Mặt Vạn Xuân Cúc bị dọa trắng bệch, sau khi nhìn thấy rõ là Đại Kiều, lập tức chửi ầm lên: “Mày, cái đứa con gái đáng chết này, đi gấp gáp thế để đi đầu thai à? Nếu như động phải bụng tao mày đền sao đây?”
Đại Kiều vội vàng nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, bác cả, con không cố ý! Con đang vội đi tìm mẹ con, bác gái biết bây giờ mẹ con ra sao rồi không?”
Vạn Xuân Cúc không vừa lòng nói: “Sao tao biết được mẹ mày như thế nào? Tao không phải người hầu của cô ta, 24 tiếng một ngày hầu hạ! Còn nữa, mày định đánh trống lãng à, có phải vừa này mày cố ý đâm vào người tao hay không?”
Nói không chừng chính làm Lâm Tuệ cố ý dạy nó đến đâm vào bụng mình, một khi con bà ta bị đâm mất đi, nếu như Lâm Tuệ có thể sinh được con trai thì có thể chia thiên hạ với bà ta!
Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lòng bùng lên lửa giận: “Thứ tâm can đen tối! Cư nhiên lại muốn đâm vào bụng tao làm mất con tao, mới nhỏ đã độc ác như thế, xem tao dạy dỗ mày như thế nào đây!”
Vừa nói bà ta vừa lướt nhìn qua, thấy cái chổi đặt ở cửa cổng sân, đến cầm lấy đánh Đại Kiều!
Đại Kiều không ngờ bác gái lại nói muốn ra tay liền ra tay, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Vạn Xuân Cúc đỡ bụng đuổi đi theo: “Đứa con gái đáng chết kia, mày đứng lại ngay!”
Bây giờ không chạy, dừng lại để bị ăn đòn sao?
Đại Kiều mới không có ngốc như thế!
Có điều chưa chạy được xa, cô đã động phải người của bà nội cô.
Kiều Tú Chi bảo vệ cô, ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy cây chổi con dâu cả cầm theo, sắc mặt đanh lại nói: “Chuyện gì đây?”
Vạn Xuân Cúc run cả người, nuốt nước miếng nói: “Mẹ! Lần này con không có sai, mà tại đứa nhỏ Đại Kiều này tâm can quá xấu, tự nhiên cố ý đâm vào bụng con, muốn hại chết đứa con trong bụng con, thật quá ác độc!”