Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216. Mẹ Ruột

Chương 216. Mẹ ruột Chương 216. Mẹ ruột

Đại Kiều nhíu mày phản đối: “Con không có! Bà nội, con không có ý tông vào bụng bác gái!”

Kiều Tú Chi thấy khuôn mặt chạy trốn đến đỏ hồng của cô, dang tay ra lau mồ hôi cho cô, nói: “Rốt cuộc là như thế nào? Con nói rõ cho bà nói biết xem nào.”

Vạn Xuân Cúc thấy rõ ràng mẹ chồng thiên vị Đại Kiều, giận đến độ mặt đen như đáy nồi!

Đại Kiều nói rõ ràng: “Lúc con tan học về, nghe thấy người ta bảo là mẹ con ngã chảy máu, em trai trong bụng mất rồi, con rất lo, chạy vào sân nhỏ không thấy ai, mới đến bệnh viện lớn bên này hỏi thử, không ngờ vô tình tông phải bác cả, con thật sự không có cố ý, con xin lỗi bác cả, mà bác cả không tin!”

Kiều Tú Chi ngẩng đầu liếc nhìn con dâu cả một cái: “Cô bị tông phải như thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không? Có cần tôi đưa đi bệnh viện vài hôm không?”

Vạn Xuân Cúc mặt lúc đỏ lúc trắng: “……”

Thật ra lúc đó bà ta né rất nhanh, không có bị Đại kiều tông phải, bằng không bà ta cũng không thể nào chạy nhanh như vậy để bắt người cả.

Chỉ là trong lòng bà ta thật sự tức giận, rõ ràng là tâm can Đại Kiều xấu xa cố ý đâm vào người bà ta, vậy mà mẹ chồng còn bảo vệ nó!

Thật tức mà!

Nhưng mà hôm trước bà ta vừa bị đuổi xuống dưới bàn, đến bây giờ vẫn chưa về lại bàn ăn cơm được, cho nên bây giờ bà ta thật sự không có dũng khí để tiếp tục đấu tranh.

Chỉ có thể nuốt cục tức này xuống!

Nha đầu thối này, sau này dạy dỗ nó lại sau!

Vạn Xuân Cúc rời đi, Kiều Tú Chi mới giải thích cho Đại Kiều: “Mẹ con không bị sao cả, là Phương Tiểu Quyên xảy ra chuyện, bây giờ cũng không cần qua nhà họ Vương thăm cô ta làm gì, cô ta được đưa đến bệnh viện trên trấn rồi.”

Chính xác mà nói, Phương Tiểu Quyên cũng không phải sinh non, mà là xuất huyết nhiều dẫn đến sảy thai!

Phương Tiểu Quyên đã mang thai bảy tháng, ở tháng này đứa nhỏ đã thành hình rồi, chỉ là bà ta ngã quá nghiêm trọng nên vừa ra đời đứa nhỏ chỉ yếu ớt khóc lên một tiếng rồi nhanh chóng ngừng thở.

Nghe nói người đẩy là một nữ thanh niên tri thức tên là Diệp Trân Trân, tạm thời chưa có ai biết chuyện cụ thể, nhưng lời đồn đãi cũng không có ít.

Có người nói Phương Tiểu Quyên và Diệp Trân Trân xảy ra tranh cãi, Diệp Trân Trân vô tình đẩy ngã Phương Tiểu Quyên, dẫn tới việc Phương Tiểu Quyên chảy máu nhiều.

Cũng có người nói là Diệp Trân Trân không cẩn thận động phải Phương Tiểu Quyên, tất cả đều là ngoài ý muốn.

Phiên bản được nhiều người truyền miệng nhất là: Diệp Trân Trân quyến rũ Vương Hâm Sinh bị Phương Tiểu Quyên bắt gian, Phương Tiểu Quyên và Diệp Trân Trân đánh nhau, Diệp Trân Trân thất thủ đẩy ngã Phương Tiểu Quyên nên mới xảy ra bi kịch này.

Kiều Tú Chi cũng không nói lại nguyên nhân suy đoán cho Đại Kiều, chị nói với cô: “Nếu thật sự lo lắng thì đợi lúc Phương Tiểu Quyên về lại thôn, đến lúc đó con hãy đến nhà họ Vương thăm cô ta.”

Phương Tiểu Quyên làm không được tốt, thậm chí còn không xứng với hai tiếng “Mẹ đẻ” này, nhưng bà cũng không nghĩ Đại Kiều sẽ sống ở giữa hận thù.

Quang trọng hơn là thế nhân luôn quan niệm “Thiên hạ vô bất thị chi phụ mẫu” (1) cho dù cha mẹ đối với con cái không tốt, trước đây, còn có không ít người đánh chết con cái của mình, mọi người đều cảm thấy như thế là bình thường, cùng lắm cũng chỉ bàn luận mấy câu.

(1)Thiên hạ đều là cha mẹ: có nghĩa là mọi việc trên đời cha mẹ luôn luôn đúng, con cái hoàn toàn phải nghe lời cha mẹ. thực chất đây là biểu hiện của tư tưởng đạo lý về “Bổn phận và đạo hiếu” trong xã hội phong kiến.

Nhưng một khi con cái làm sai điều gì đó, ngọn núi lớn “bất hiếu” sẽ đè lên người.

Rất bất công, thật vớ vẩn, nhưng cũng đành bất lực chấp nhận.

Cho nên lần này Phương Tiểu Quyên xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như Đại Kiều muốn đi thăm mẹ cô, bà cũng không cấm cản làm gì, thậm chí còn chuẩn đồ tốt để cô đem qua.

Đại Kiều nghe thấy không phải dì Tuệ xảy ra chuyện, trong lòng nhẹ nhàng thở thào.

Nhưng này sau đó nghe thấy mẹ ruột của mình xảy ra chuyện, trong lòng hơi sững sờ.

Cô đã không gặp lại mẹ cô kể từ lần cuối cùng sau khi ngày cha cô kết hôn.

Trước đây cô thật sự mong chờ mẹ cô cũng yêu thương, đau lòng cho mình giống như Tiểu Kiều, nhưng sau khi bà ấy rời đi, cô không phải bị đói, bị mắng, dần dần cô cũng không còn mong chờ mẹ sẽ yêu thương mình nữa.

Sau đó, cô lại có ông nội, bà nội, dì Tuệ yêu thương, cô cảm thấy mỗi ngày cũng mình đều vui vẻ hạnh phúc mà trôi qua, ảnh hưởng của mẹ với cô ngày càng phải mờ.

Lúc này cô mới phát hiện, đã lâu rồi cô không còn nhớ đến người mẹ này.

Bình Luận (0)
Comment