Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217. Anh Hoắc Trì

Chương 217. Anh Hoắc Trì Chương 217. Anh Hoắc Trì

Ngay cả khi vừa rồi người dì đó nhắc đến mẹ, theo bản năng cô đã nghĩ đến dì Tuệ mà không phải người mẹ ruột của mình.

Kiều Tú Chi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, mềm nhũn lòng, nói: “Không cần sợ đâu, Phương Tiểu Quyên sẽ không sao cả! Trời sắp tối rồi nhanh đi về đi, đừng để cha mẹ con lo lắng.”

Bà luống cuống nói.

Khi Phương Tiểu Quyên được nâng ra, khắp người toàn là máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ sợ tình hình không được ổn lắm.

Diệp Trân Trân và Vương Sinh Hâm cùng ở chung một phòng sợ đến mức chân tay mềm nhũn ra, hiện tại cả hai đều bị giam ở đội sản xuất không được ra ngoài!

Sau khi Đại Kiều định thần lại, ngửa đầu nhìn bà nội của cô cười nhẹ nhàng, nói: “Con biết rồi, con về đây, bà nội cũng nhanh về đi.”

——

Sau Hoắc Trì dọn xong phân heo, rửa sạch tay rồi cầm lấy màn thầu hôm qua còn dư lại, đi đến chỗ con mèo trên đường nhỏ mà Đại Kiều phải đi qua để đợi.

Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, ráng đỏ toàn bộ thôn Thất Lý, vẫn không nhìn thấy hình bóng của Đại Kiều đâu.

Hoắc Trì nuốt miếng màn thầu nhỏ cuối cùng xuống, vỗ vỗ tay, chuẩn bị đến nhà họ Kiều nhìn trộm xem chuyện gì.

Đúng lúc này Đại Kiều đi đến, trên người còn đeo cặp sách ở phía trước.

Hoắc Trì thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của cô, vốn dĩ không có để ý đến cậu, không thể không gọi to: “Kiều Niệm Niệm!”

Đại Kiều nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì, lập tức nở một nụ cười tươi nói: “Em trai Hoắc Trì, là em à!”

Hoắc Trì: “………..”

Mặt cậu đen lại: “Anh không phải em trai, anh còn lớn hơn em nữa!”

Đại Kiều đánh giá anh, nhẹ nhàng nói: “Chị năm nay bảy tuổi, em thì sao?”

Kể từ khi lơn lên, Đại Kiều luôn cảm giác bản thân rất cao lớn, nhìn thấy đứa trẻ nào cũng nghĩ là em trai mình.

Bởi vậy cho dù lúc này Hoắc Trì cao hơn cô nửa cái đầu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đối phương nhỏ hơn mình, là em trai.

Sắc mặt của Hoắc Trì dần khó coi: “Anh chín tuổi!”

Mỗi ngày ở nông trường đều ăn không đủ no, còn chưa bàn đến dinh dưỡng, cho nên cũng đứa trẻ được sinh ra ở nông trường, chiều cao phổ biến đều thấp hơn những đứa trẻ bình thường.

Đây là nỗi đau trong lòng Hoắc Trì, không ngờ lần thứ ba gặp mặt đã bị Đại Kiều đam một đao!

Đại Kiều là đứa trẻ biết sai sẽ sửa, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Anh lớn hơn em hai tuổi, em sẽ gọi anh là anh Hoắc Trì!”

Đứa bé gái trước mặt lớn lên trắng nõn nà, trên đầu buộc này hai chùm nhỏ, cô nghiêng đầu, hai chùm tóc nhỏ run theo mấy cái.

Đôi mắt nai con vừa đen lại trong veo nhìn cậu, giọng nói mềm mại gọi cậu “Anh Hoắc Trì”, thế này ai chịu nổi?

Trên mặt hiện lên hai tầng đỏ ửng, quay đầu lại nhìn bụi cỏ, ồm ồm nói: “Tùy em.”

Đại Kiều nhẹ nhàng cười nói: “ Quyết định như vậy đi, trời sắp tối rồi, em phải đi về đây.”

Nói xong, cô quay người rời đi, một chút ý muốn ở lại cũng không có.

Hoắc Trì chạy nhanh lại gọi cô: “ Hey, Kiều Niệm Niệm, mẹ em sao rồi?”

Ngay lúc này Đại Kiều mới nhớ ra mình đã kể chuyện của mẹ, vì vậy mới dừng bước chân xoay người lại, noi: “Vừa rồi em tưởng nhầm, em tưởng mẹ kế của em gặp phải chuyện, mẹ không có bị sao cả, mẹ ruột em mới xảy ra chuyện.”

Hoắc Trì: “...............”

Không phải mẹ kế tâm sẽ xấu sao?

Sao giống như cô lại thân thiết với mẹ kế hơn thế này?

Nhưng mà đầu óc của Hoắc Trì chạy cũng rất nhanh.

Kết hợp những cảnh trong giấc mơ liên hệ với những tin đồn vớ vẩn gần đây, ngay lập tức hiểu ra chân tướng của mớ hỗn độn này.

Cậu gật đầu nói: “Không có bị sao thì tốt. Đúng rồi, cảm ơn trứng gà và màn thầu lần trước của em.”

“Không cần khách sáo.” Đại Kiều cười nói, sau đó cúi đầu lấy từ trong cặp sách ra một quả trứng gà, đưa qua, nói, “Cho anh.”

Hoắc Trì nhìn cô giơ đôi tay nhỏ ra, trắng nõn như trứng gà bóc, nho nhỏ, ú ú, mu bàn tay đầy thịt, so với bàn tay thô ráp chai sần của cậu thật là khác nhau một trời một vực!

Đột nhiên cậu có một loại cảm xúc muốn giấu tay của mình đi, nhưng mà cậu không có làm vậy, mà với qua nhận lấy trứng gà của cô đưa đến: “Em nhớ số lượng cho kỹ, sau này anh nhất định cho em gấp đôi!”

Đại Kiều không có cự tuyệt, lẩm bẩm gật gật như con gà nhỏ, nói: “Được, em nhớ kỹ số lượng, sau này sẽ tính cho anh!”

Thật ra cô không nghĩ đối phương sẽ trả, có điều cô có thể hiểu được cậu đang nghĩ cái gì

Trước đây mỗi lần dì Tuệ cho đồ cô, cô cũng rất ngại, luôn muốn làm cái gì đó báo đáp lại đối phương, cô đoán suy nghĩ này của Hoắc Trì cũng giống cô.

Quả nhiên, nghe lời Đại Kiều nói, nét mặt của Hoắc Trì giãn ra, gật đầu thật mạnh: “Anh nhất định sẽ trả lại cho em, anh sẽ giữ lời!”

“Em biết rồi, em tin anh! Em phải về rồi, hẹn gặp lại.” Đại Kiều vẫy tay với cậu, xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment