Hoắc Trì giống như lần trước, nhìn theo bóng cô đến khi không thấy nữa mới xoay người đi về.
Vạn Xuân Cúc một bụng tức, không nghĩ sẽ đi về cho nên mới đi dạo trong thôn, gặp người nhiều chuyện giống bà ta, liền dừng lại nói xấu Lâm Tuệ và Đại Kiều.
Nói xấu xong xuôi, bà ta mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Bà ta đỡ eo chậm rãi đi về phía sân lớn nhà họ Kiều, đi qua đến cây đại thụ đột nhiên bị một trận gió to thổi đến.
Cũng may bà ta không có nhẹ cân, lúc này mới không bị cơn gió to này thôi đi, nếu đổi là Trần Xảo Xảo nhẹ cân, chỉ sợ là bị thổi bay đến tận chân trời.
Đang lúc bà ta đang đắc ý, một cái gì vàng vàng xanh xanh thổi bay theo chiều gió thổi qua mặt bà ta.
Cái gì đây?
Bà ta mở to hai mắt ra nhìn, ngay sau đó bà ta đã biết!
Bà ta gào lên như heo bị chọc tiết, vừa kêu gào vừa giậm chân: “Cút, cút ngay đi….A a a….. Tại sao bây giờ lại có sâu gai hổ?”
Sâu gai hổ chính là ấu trùng của loài bướm.
Màu sắc tươi sáng, hình dạng giống như ốc sên, trên cơ thể đầy gai độc, một khi bị quấy rầy sẽ ngay lập tức sẽ dùng gai độc chích người!
Bị sâu gai đâm, cảm giác xót vô cùng, vừa ngứa vừa đau, sau đó sẽ nổi mẩn đỏ hoặc bị mụn nước, có lần một đứa trẻ trong thôn bị đốt, chưa được nửa ngày đã sưng thành đầu heo!
Nhưng sâu gai hổ đều ở mùa hè tháng 5 mới xuất hiện, bây giờ mới là tháng tư, sao lại xuất hiện?
Sâu gai hổ chạm phải mặt mình, Vạn Xuân Cúc cảm thấy đau đớn, bà ta giơ tay sờ sờ thấy một con sâu gai hổ, tức khắc sợ đến mức hét chói tai.
Có người dân thôn nhìn thấy Vạn Xuân Cúc đứng nhảy dưới gốc cây đại thụ, ngay lập tức cười nói: “Nhà Kiều lão đại học xướng tuồng từ khi nào thế kia?”
Đợi đến lúc Vạn Xuân Cúc kêu gào thảm thiết chạy về nhà, toàn bộ cái đầu của bà ta đã phồng rộp sưng tấy thành một cái đầu heo!
Kiều Chấn Quốc tan tầm về, vừa vào nhà đối mặt với khuôn mặt của bà ta, khiếp sợ: “Tên đầu heo nào đây?”
Vạn Xuân Cúc nhìn thấy chồng, rốt cuộc nhịn không được nữa, vừa khóc vừa gãi: “Chấn Quốc, em bị sâu gai hổ đốt, ngứa quá, em đau chết mất…Hu hu hu…”
Kiều Chấn Quốc lúc này mới phát hiện ra tên đầu heo này là vợ mình, vô cùng kinh hãi: “Vợ, em cũng thật là biết lăn lộn! Lăn tới lăn lui thành heo nướng, sưng thành ông thọ rồi bây giờ thành đầu heo phồng rộp rồi!”
Vạn Xuân Cúc khóc như mưa: “….Anh cho rằng em muốn à?”
Bà ta cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo đến như thế?!
Tám vết loét trên miệng còn chưa khỏi, bây giờ lại bị sâu gai hổ đốt, mệnh bà ta thật khổ mà!
Kiều Tú Chi nghe thấy tiếng khóc lập tức chạy ra, cũng không nói lên lời: “Thằng cả, còn không mau đưa vợ con đi đến trạm y tế lấy thuốc nước đi?”
Kiều Chấn Quốc gật đầu đưa vợ ra ngoài.
Gặp người hỏi, ông ta đều chỉ vào khuôn mặt phồng rộp của vợ mình nói: “Vợ tôi giỏi lăn lộn, cô ấy bị sâu gai hổ đốt thành đầu heo phồng rộp!”
Trên đường đi, gần như hơn một nửa người dân thôn Thất Lý có thể nghe ông ta giải thích!
Suýt chút nữa Vạn Xuân Cúc phun ra một ngụm máu!
Đi đến trạm y tế, nam bác sĩ mới đến khiếp sợ nhìn mặt Vạn Xuân Cúc, liên tục nói: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Kiều Chấn Quốc lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Cuối cùng nam bác sĩ đưa một lọ dung dịch, nhưng trên mặt Vạn Xuân Cúc còn dính nước có lông độc của sâu gai hổ, cần phải làm sạch lông độc ra, nếu không sẽ bị mưng mủ nhiễm trùng!
Sau khi trở về, Kiều Chấn Quốc theo lời chỉ đạo của bác sĩ, trộn bột mì thành mì căn, sau đó dùng mì căn này đặt trên mặt của Vạn Xuân Cúc lăn qua lăn lại.
“A a a…..”
Hôm nay, vào buổi tối, trong sân nhà họ Kiều lại vang ra từng đợt âm thanh giết heo lần nữa.
Những đứa nhỏ ở bên cạnh bị dọa khóc lần nữa!
Bóng đêm càng lúc càng dày.
Nhà chính nhà họ Vương đóng cửa, cửa sổ cũng bị đóng.
Ông Vương ngồi trên ghế, sắc mặt đen như đáy nồi.
Tay chân Vương Hâm Sinh bị trói lại.
Sau khi người bị trói lại, Vương Thủy Sinh đen mặt đi tới đá chân một cái.
“Phanh!”
Hai đầu gối của anh ta quỳ mạnh trên mặt đất, cằm đập xuống nền nhà, trong miệng đầy máu tươi.
Bà Vương lập tức đau lòng: “Thằng cả, con làm gì vậy? Con muốn đánh chết em mình à?”