Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219. Đánh 2

Chương 219. Đánh 2 Chương 219. Đánh 2

Vương Thủy Sinh đen mặt nói: “Nếu như giết người không phạm tội, hiện tại con sẽ đạp chết nó!”

Bà Vương giận đến tức ngực, chỉ mặt ông còn muốn mắng.

Nhưng ông Vương lúc này đạp thật mạnh ống thuốc lá trên bàn mắng: “Bà câm miệng đi cho tôi! Đây là lúc nào rồi còn muốn bênh nó, muốn cả nhà này bị chôn cùng với nó bà mới vừa lòng à?”

Bà Vương bình thường mạnh miệng, nhưng trước sự nổi giận của ông Vương bà ta cũng không dám mở miệng.

Ông Vương nghiêm mặt trừng mắt nhìn đứa con út trên mặt đất: “Vương Hâm Sinh ơi là Vương Hâm Sinh, mày hết lần này đến lần khác muốn đem cả nhà họ Vương chôn cùng, mày mới vừa lòng hả?”

Lời đồn lưu truyền bên ngoài cũng không quá khác với sự thật lắm.

Chỉ là Phương Tiểu Quyên không phải bị Diệp Trân Trân vô tình đẩy ngã, mà là bị ả cùng Vương Hâm Sinh đẩy ngã!

Lúc ấy Phương Tiểu Quyên nhìn thấy Vương Hâm Sinh và Diệp Trân Trân hai người đang ôm ấp nhau, ngay lập tức giận điên người, xông lên nắm lấy đàu tóc của Diệp Trân Trân đánh một trận.

Diệp Trân Trân bị đánh mấy cái, nhanh chóng phản kích, Phương Tiểu Quyên bị ả dùng sức đẩy về phía người của Vương Hâm Sinh.

Vương Hâm Sinh bắt lấy tay không cho bà ta làm loạn nữa, Phương Tiểu Quyên càng thêm điên cuồng, giơ tay cào xước mặt anh ta.

Tính tình Vương Hâm Sinh cũng không vừa, dùng sức tát bà ta hai cái, rồi lại giơ chân đạp vào bụng bà ta.

Phương Tiểu Quyên la lên đau đớn, lùi người lại, đánh vào người Diệp Trân Trân, Diệp Trân Trân theo bản năng liền đẩy bà ta, Phương Tiểu Quyên bị đẩy đi, bụng đập mạnh trên mặt đất, sau đó bị kịch liền xảy ra.

Phương Tiểu Quyên không phải là người tốt, nhưng mà trong chuyện này, Diệp Trân Trân và Vương Hâm Sinh quả là tra nam tiện nữ!

Nếu như Phương Tiểu Quyên chết đi thì bọn họ chính là hung thủ!

Hiện tại Phương Tiểu Quyên đã được đưa đến bệnh viện trên trấn, người còn chưa tỉnh, vợ chồng chú hai nhà họ Vương đang ở lại bệnh viện chăm sóc.

Vương Hâm Sinh quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nền đất không có động tĩnh gì.

Lúc nhìn thấy Phương Tiểu Quyên xuất huyết, lúc ấy anh ta mới hối hận!

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận!

Ông Vương thấy bộ dạng này của anh ta, giận đến mức tức ngực khó chịu: “Thằng cả, đánh nó cho cha, đánh mạnh vào, đánh đến bao giờ nó cầu xin mới thôi!”

“Vâng, cha!” Vương Thủy Sinh lấy ra chiếc thắt lưng đã được chuẩn bị từ sớm, giơ lên đánh mạnh xuống người Vương Hâm Sinh.

Ông ấy thật sự tức muốn chết!

Bình thường ham chơi lười làm chưa nói, bây giờ lại cùng với nữ thanh niên tri thức, còn làm ảnh hưởng đến mạng người!

Xem ra lần trước gây chuyện thị phi với Phương Tiểu Quyên, anh ta cũng không học được chút bài học nào!

Cái gì nhớ ăn không nhớ đánh, đó là bởi vì đánh không đủ tàn nhẫn nên mới không ghi nhớ kỹ!

Lúc này đây, ông muốn đánh mạnh cho chết anh ta, cho anh ta biết sợ, muốn cho anh ta biết để sau này không dám gây ra chuyện gì ngu ngốc nữa!

Vương Thủy Sinh lần này thật sự bị chọc điên lên, xuống tay không kiệm sức, Vương Hâm Sinh chỉ mặc một chiếc áo, nhanh chóng đã bị đánh ra vệt máu.

Bà Vương đau đớn tâm can, còn đau lòng hơn việc mình bị đánh: “Thằng cả, con dừng lại đi, mau dừng tay đi!”

Ông Vương phẫn nộ quát: “Đừng nghe lời mẹ con, tiếp tục đánh cho cha!”

Bà Vương tức giận đến tức ngực, không thở được, ôm ngực kêu lên: “Được, hai cha con ông muốn đánh chết thằng út đúng không, vậy thì đánh tôi chết cùng luôn đi!”

Vừa nói, bà ta đảo mắt, cả người bà ta đổ trên mặt đất.

“Mẹ!”

Hai đứa con dâu nhanh chóng chạy đến, một người véo nhân trung bà ta, một người đi lấy nước rửa mặt cho bà ta tỉnh.

Vương Thủy Sinh thấy mẹ ông vì để ngăn cản bọn họ đánh Vương Hâm Sinh phải dùng đến tuyệt chiêu, trong lòng dâng trào một cảm giác khó chịu, vô lực.

Một khắc này, ông ấy đưa ra quyết định: “Cha, lần này chỉ cần vợ chú năm tỉnh dậy, con sẽ đưa chú năm đi bộ đội để làm lại!”

Cái danh anh cả này ông ấy làm cũng vô dụng, không quản được tên Vương Hâm Sinh hỗn xược này ông ấy cũng không tiếc, chỉ có thể giao cho chú ba quản thúc!

Ông Vương chỉ có thể thở dài một hơi gật đầu nói: “Làm theo lời con nói đi.”

Phương Tiểu Quyên hôn mê ba ngày thì tỉnh.

Mà hôm nay, Đại Kiều cũng nhận được phần lễ vật đầu tiên của Hoặc Trì tặng cho cô.

Bình Luận (0)
Comment