Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220. Cãi Nhau

Chương 220. Cãi nhau Chương 220. Cãi nhau

Hôm nay Đại Kiều đi học về, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay đỏ bừng vì hưng phấn như một quả táo nhỏ.

Còn An Bình đi đằng sau cô lại rũ đầu xuống, như một quả cà tím bị dính sương, héo đến không thể héo hơn.

Đi được vài bước, An Bình chạy lên, nở một nụ cười lấy lòng với cô: “Em Đại Kiều, anh có thể cùng em bàn bạc một chuyện được không?”

Đại Kiều còn chưa kịp mở miệng thì Kiều Đông Anh đã vỗ vào đầu cậu một cái “bốp”: “Đi đi đi, em còn dám đánh chủ ý lên người Đại Kiều, em còn thật sự có mặt mũi nói... em nên chăm chỉ học tập, mỗi lần thi đều được quả trứng ngỗng, em không mất mặt, chị cũng mất mặt vì em!”

An Bình bị chị cậu đánh cũng không hề tức giận, cậu đưa tay chạm vào vầng trán ửng hồng của mình nói: “Chị hai, sao chị biết em định nói gì?”

Kiều Đông Anh trợn mắt nhìn cậu nói, “Em vểnh mông lên chị cũng biết em muốn đánh rắm gì!”

Đại Kiều nhịn không được che miệng cười.

Hôm trước ở trường vừa thi giữa kỳ, hôm nay đã có điểm, Văn và Toán cô đều được 100 điểm.

Không chỉ đứng đầu lớp mà còn đứng đầu cả năm, cô giáo cũng khen ngợi cô trước mặt mọi người!

Thật vui vẻ!

Cô muốn về nhà ngay lập tức kể cho bà nội và ông nội nghe, chắc chắn họ sẽ rất vui khi biết chuyện!

Trái ngược với cô, người anh họ hơn cô một lớp lại làm bài kiểm tra được hai quả trứng ngỗng, nghe nói là nộp giấy trắng, cô giáo nhìn thấy bài thi liền mắng ngay tại chỗ!

Chuyện anh họ họ cô vừa vừa định nhất định là cậu muốn dặn cô đừng nói với người lớn về kỳ thi giữa kỳ để không bị mắng.

Quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy An Bình chạy lại đối diện với cô nói: "Em Đại Kiều, khi em về, đừng nói với ông bà nội về bài kiểm tra giữa kỳ được không? Chỉ cần em đồng ý. anh họ sẽ đưa cho em năm cái kẹo bơ cứng!”

Đại Kiều lắc đầu, bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo: “Không được.”

An Bình nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười cái kẹo bơ cứng, không thể nhiều hơn nữa, anh chỉ có như vậy thôi!”

Đại Kiều vẫn là lắc đầu nhẹ giọng nói: “Anh họ, em đã hứa bà nội mang điểm 100 trong bài kiểm tra về, thế nên em không thể hứa với anh.”

An Bình QAQ: Vậy cậu nên làm gì bây giờ?

Nghe được những lời đó Kiều Đông Anh liền bật cười khoái chí.

Mặc dù điểm của cô ấy không tốt, nhưng dù sao cô ấy cũng đạt điểm chuẩn!

Hoắc Trì cầm xẻng đứng bên ngoài chuồng lợn, thỉnh thoảng nhìn ra con đường bên phải.

Từ sáng sớm Đái Thục Phương đã nhận ra sự khác thường của con trai, không nhịn được hỏi: "Trì nhi, sao con cứ nhìn về phía đó vậy? Con đang đợi ai sao?"

Khuôn mặt của Hoắc Trì có chút nóng lên, cậu lắc đầu nói, "Không, con không có chờ ai cả.”

Lời này không có chút đáng tin nào cả.

Đái Thục Phương không khỏi cảm thấy buồn cười khi thấy con trai mình như thế này.

Bà cũng đoán được vài phần người con trai đang chờ đợi là ai, nhưng bà không nói gì.

Quả nhiên, một lúc sau, mấy đứa trẻ của nhà họ Kiều cười cười nói nói đi tới, bà thấy mắt con trai mình đột nhiên sáng lên, ánh mắt rơi vào cô gái nhỏ ở giữa.

Bà mím môi cười, giả như không biết gì rồi xách chiếc giỏ mây lớn đi về phía chuồng lợn.

Cả hai đứa trẻ đều chưa đầy mười tuổi, tất nhiên bà không muốn giữa hai đứa có chuyện gì xảy ra, huống chi thân phận của hai đứa cách xa như thế.

Nhưng lúc trước bà có nghĩ tới nói cho Trì Nhi không nên tiếp xúc quá nhiều với cô gái nhỏ kia, miễn làm hại đến cô.

Nhưng khi lời nói đến miệng, bà lại nuốt xuống.

Những năm gần đây, Trì Nhi đã theo họ ở trang trại, mấy tuổi đã phụ giúp việc đồng áng. Xung quanh thằng bé chưa bao giờ có một người bạn cùng trang lứa. Bây giờ hiếm khi thằng bé chủ động muốn kết bạn với người khác, bà thực sự không muốn nói ra điều gì khiến thằng bé thất vọng.

Dù chưa trưởng thành nhưng Trì Nhi có tính cách cẩn trọng, tin rằng sẽ không để hành động của mình gây tổn hại đến cô gái nhỏ!

Hoắc Trì nhìn mẹ đi vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt nhỏ hẹp rơi trên người Đại Kiều.

Đương nhiên An Bình lại phát hiện, tức khắc giận sôi máu xông lên: “Tiểu tử thối kia, lần trước cảnh cáo mày mày quên rồi sao?”

Hai người bọn họ đều chín tuổi, nhưng An Bình được ăn uống tốt hơn, gen của nhà họ Kiều lại đều là cao lớn, cậu đứng ở trước mặt Hoắc Trì rõ ràng cao hơn anh nửa cái đầu!

Hoắc Trì hất tay cậu, lạnh lùng nói: “Còn dám động thủ, đừng trách cái xẻng trong tay tôi không có mắt!”

An Bình nhìn cái xẻng trong tay anh còn có phân heo mùi thối hoắc, lập tức chán ghét: “Xem như mày lợi hại!”

Trong tay cậu không có vũ khí, nếu như đối phương thật sự dùng xẻng đánh cậu, cũng không phải phiền lòng bình thường!

Bình Luận (0)
Comment