Đại Kiều lo lắng hai người đánh nhau nên chạy nhanh tới: “Anh họ, anh Hoắc Trì, hai người đừng đánh nhau!”
Đôi mắt An Bình trừng to như quả vải: “Em Đại Kiều, em gọi cậu ta là gì? Không nên gọi cậu ta như vậy, cậu ta là kẻ xấu.”
Khuôn mặt Hoắc Trì lập tức trầm xuống.
Đại Kiều nhẹ giọng nói: "Anh họ, bà nội đã nói gia cảnh không tốt không phải đều là kẻ xấu. Anh Hoắc Trì không phải kẻ xấu. Anh đừng nói như vậy."
An Bình vừa nghe là bà nội nói, gãi gãi đầu nói: “Nhưng như vậy em cũng không thể chơi với cậu ta. Nếu để người khác nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị người ta nói xấu!”
Đại Kiều biết anh họ nói vậy là vì quan tâm đến cô, cô mím môi nhẹ nhàng nói,"Em biết rồi, em sẽ không để người ta nhìn thấy, anh họ, anh không cần lo lắng.”
An Bình là cũng đã lớn, thấy Đại Kiều nói mình như vậy, liền im bặt.
Kiều Đông Hà cũng giống như An Bình, hơi lo lắng Đại Kiều sẽ chơi với người xấu, nhưng cô ấy chưa kịp nói gì đã bị em gái Kiều Đông Anh kéo đi.
“Vừa rồi sao em lại lôi chị đi?” Vẻ mặt Kiều Đông Hà khó hiểu hỏi.
Kiều Đông Anh nói: "Chị à, bà đã nói anh ta không phải kẻ xấu nên chị không cần phải lo lắng quá. Hơn nữa, em Đại Kiều đã bảy tuổi rồi, chị phải cho con bé học cách hòa đồng với mọi người..., cho dù đối phương là người xấu, chị cũng phải để con bé học cách phân biệt được, đúng không?”
Chị gái cô tính tình ôn nhu, tinh tế, tỉ mỉ, cái gì cũng tốt, nhưng lại thích lo lắng quá.
Nhiều khi cô ấy còn cho rằng chị gái mình giống như một con gà mái già canh giữ đàn con, suốt ngày lo lắng hết chuyện này tới chuyện kia!
Kiều Đông Hà suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Em nói đúng, nhưng chị thấy chúng ta vẫn phải quan sát tên nhóc kia một chút, miễn cho em Đại Kiều bị thiệt cũng không biết!”
Thế hóa ra những gì cô ấy vừa nói đều vô ích?
Kiều Đông Anh trợn trắng mắt, liếm liếm hàm răng trên nói: “Chị ơi, nếu chị thật sự rảnh rỗi như vậy thì không bằng quan tâm em trai ngu ngốc của chị!”
Quả nhiên sự chú ý của Kiều Đông Hà lập tức bị thu hút.
Đại Kiều thấy anh chị họ đã đi rồi, nhẹ giọng xin lỗi: “Anh Hoắc Trí, anh họ em không có ác ý, anh đừng để trong lòng!”
Hoắc Trì mím môi không nói gì.
Đại Kiều nhìn anh như vậy tưởng cậu đang tức giận, cúi đầu lấy trong cặp sách ra một quả trứng nói: “Đây là quả trứng hôm nay, cho anh đấy!”
Đôi mắt của Hoắc Trì rơi vào quyển sách trong cặp sách của cô, ánh mắt của cậu lóe lên tia khát vọng.
Những cuốn sách đó là thứ mà phần tử xấu như anh không thể có được, thậm chí cũng đừng nghĩ đến việc đi học!
Đại Kiều nhạy bén phát hiện ánh mắt của cậu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Anh Hoắc Trì, anh muốn đi học sao?”
Hoắc Trì mím môi im lặng một lúc, cuối cùng cậu gật đầu: “Muốn!”
Tuy rằng ông nội và mẹ của cậu vụng trộm dạy cậu rất nhiều chữ, cũng đã học đủ các phép cộng, trừ, nhân, chia trong toán học, nhưng chuyện này hoàn toàn khác với việc học trong hệ thống nhà trường, ngoài ra, họ không có tài liệu giảng dạy, vì vậy việc học rất lộn xộn.
Đại Kiều suy nghĩ một chút, sau đó chớp chớp đôi mi dài nói: "Vậy về em sẽ chép lại sách giáo khoa cho anh."
Nếu cô trực tiếp mua sách giáo khoa cho anh Hoắc Trì, nếu bị phát hiện có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, nhưng nếu viết tay thì sẽ không gây sự chú ý.
Hoắc Trì không muốn làm phiền cô hết lần này đến lần khác, nhưng cậu rất muốn có một cuốn sách cho riêng mình: “Cảm ơn!”
Đại Kiều thấy cậu rốt cuộc không còn tức giận nữa, liền mỉm cười: “Không có gì, anh cầm lấy trứng đi, đúng rồi, ông nội có khỏe không?”
Hoắc Trì gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, ông nội bảo anh cảm ơn em!”
Ông nội trước đây bị ho nặng, nhưng từ khi ăn đồ ăn cô đưa, cơn ho cũng thuyên giảm mỗi ngày, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.
“Tốt quá!” Đại Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cô nghĩ nếu ông nội không tốt lên, cô sẽ tìm cách lấy một viên Ngọc Châu Tử cho ông dùng.
Nhưng phương pháp này có chút mạo hiểm, cô lo lắng sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của viên ngọc.
Ngoài ra, gia đình họ cũng không khá giả, nếu cơ thể quá tốt e rằng cũng không phải điều gì tốt.
Bởi vì cứ như vậy, ai cũng sẽ nghĩ là họ ăn ngon uống tốt mà lại không làm việc, nói không chừng đến lúc đó lại làm hại họ!
Hoắc Trì nhìn cô mím môi cười, khóe miệng có hai má lúm nho nhỏ, làm cho người ta muốn vươn tay chọc: “Chờ một chút, anh cho em một thứ.”
Nói xong cậu bỏ cái xẻng xuống chạy vào nhà, một lúc sau lại chạy ra nhưng tay đã được rửa sạch sẽ, trong lòng bàn tay còn xuất hiện thêm hai con châu chấu làm bằng tre.