Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225. Khen Thưởng

Chương 225. Khen thưởng Chương 225. Khen thưởng

Vì chúc mừng Đại Kiều thi đứng hạng nhất trong lớp, đêm nay nhà họ Kiều có thêm món ăn.

Toàn bộ người trong tiểu viện nhà họ Kiều cũng được kêu lại đây.

Tiết Xuyên vì cháu gái mà tự mình xuống bếp, món ăn vô cùng mê người, có cá sông hấp, trứng gà kho tương, rau dưa xào ba màu và một tô canh cải trắng tôm khô to.

Người nhà họ Kiều nhìn đều thèm ăn nhỏ dãi, nuốt nước miếng liên tiếp.

An Bình lau lau ngụm nước trên khoé miệng nói: "Em gái Đại Kiều, anh sai rồi, anh không nên ngăn cản em."

Cũng còn may mà em gái Đại Kiều không nghe lời cậu, nếu như che giấu chuyện về cuộc thi thì bây giờ cậu cũng không có cái phúc này.

Kiều Đông Anh đánh cậu một cái ngay tại chỗ: "Em còn có mặt mũi nói. Nếu như lần sau em lại thi 0 điểm, liền phạt em húp cháo ăn chay giống như mẹ vậy.”

An Bình kêu rên lên: "Chị hai tha mạng. Lần sau em nhất định sẽ thi thật tốt."

Nể mặt có thịt ăn, lần sau cậu phải tranh thủ mang về hai con điểm mười.

Vạn Xuân Cúc đang cầm chiếc đũa chọt cháo hoa bị con gái đâm một đao, tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết: "Nha đầu chết tiệt kia, sao lại đánh em trai con? Lẽ nào con không biết đầu của đàn ông con trai là không thể đánh sao?"

Bong bóng trên mặt Vạn Xuân Cúc vẫn chưa hết, bác sĩ dặn bà ta phải ăn ít cá tôm, còn móng heo thì bà ta lại không thể ngửi nổi mùi bị kia.

Nói cách khác, một bàn lớn mỹ thực, bà ta chỉ có thể ăn món rau dưa xào kia mà thôi.

Vạn Xuân Cúc cảm giác mình thực sự là quá thảm, quả thực khiến người ta nghe thấy thì thương tâm rơi lệ.

Kiều Tú Chi nhấc mắt lành lạnh nhìn vợ con trai cả một cái nói: "Đông Anh nói không sai, nếu như An Bình tiếp tục thi 0 điểm, không chỉ không cần ăn thịt, hơn nữa cũng không cần phải đi học nữa."

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Lời này còn như giọt nước mưa rơi vào trong chảo dầu, tất cả mọi người đều dừng đũa.

Sắc mặt Vạn Xuân Cúc trắng bệch: "Mẹ, An Bình làm sao có thể không đi học chứ?"

Nếu như An Bình không thể đi đến trường, vậy cũng chỉ có thể trở về làm ruộng, bà mới không nỡ để con trai duy nhất đi làm công việc vừa mệt nhọc vừa dơ bẩn.

An Bình cũng có chút hoảng hốt, nhất thời cảm thấy thịt trong miệng đều không thơm.

Kiều Tú Chi nhìn cậu nói: "Ai kiếm tiền mà không cực khổ, nếu như con không muốn đến trường, vậy thì đừng lãng phí tiền, đi làm việc kiếm công điểm."

An Bình nhớ tới phân heo, quanh co nói: "Bà nội, con muốn đến trường."

Kiều Tú Chi ngay cả một cơ hội để hàm hồ cũng không cho cậu: "Vậy con cảm thấy con lần sau có thể thi được bao nhiêu điểm?"

An Bình nhớ đến con điểm mười mình nghĩ vừa nãy, cảm thấy có chút không nói ra được: "Ba. . . Bốn mươi điểm."

"Xì xì —— "

Kiều Chấn Dân suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết. "Chú nói con An Bình này, con có thể có chút tiền đồ hay không, tốt xấu cũng phải thi được sáu mươi điểm đạt tiêu chuẩn chứ."

Ánh mắt Vạn Xuân Cúc như đao bắn xuyên qua: "Chú năm, em cho rằng thi đạt tiêu chuẩn dễ dàng như vậy sao?"

Kiều Chấn Dân giật giật khóe miệng không nói lời nào.

Kiều Tú Chi gật đầu nói: "Được, vậy trước tiên đặt ra một mục tiêu nhỏ, lần sau thi phải đạt bốn mươi điểm, nếu như không làm được, thì con không cần đi học nữa."

An Bình QAQ: ". . . Dạ."

Có trừng phạt cũng có khen thưởng.

Kiều Tú Chi nói xong, từ trong túi tiền lấy ra một đồng, đưa cho Đại Kiều nói: "Đây là khen thưởng con thi được một trăm điểm."

Đại Kiều cầm lấy khoản tiền một đồng kếch xù, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ chót: "Cảm ơn bà nội, con sẽ tiếp tục cố gắng thi được một trăm điểm."

Hai người Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ kiêu ngạo lại vui mừng mà nhìn con mình.

Tiểu Đông Lâm đối với Tiểu Nhất Minh lộ ra hai cái răng khểnh nói: "Chị của anh thật là lợi hại nha."

Tiểu Nhất Minh trừng mắt mắt nhỏ sửa lại: "Là chị của chúng ta. Chúng ta."

Tiểu Đông Lâm dùng dáng dấp ông cụ non thở dài nói: "Được rồi, là chị của chúng ta."

Tiểu Nhất Minh rốt cục thoả mãn, nghiêng đầu nhỏ, cười đến mặt mày cong cong nói: "Chị Đại Kiều, chị thật là lợi hại, sau này Tiểu Nhất Minh cũng phải lợi hại như chị, thi một trăm điểm."

Tiểu Đông Lâm không cam lòng yếu thế: "Em cũng phải thi một trăm điểm."

Mọi người bị dáng vẻ của hai cậu bé làm cho không nhịn được phải bật cười.

Kiều Tú Chi cười nói: "Được, bất kể là ai, chỉ cần có thể thi một trăm điểm, toàn bộ đều có khen thưởng."

Trong lòng Kiều Đông Hà âm thầm hạ quyết tâm, có thể thi được một trăm điểm, nhưng không nghĩ sau một khắc liền bị điểm tên.

"Đông Hà, hiện tại con đã lên lớp năm, chỉ còn hai tháng sẽ tốt nghiệp tiểu học, con có lòng tin thi đậu cấp hai hay không?" Kiều Tú Chi nhìn cô ấy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment