Vương Thủy Sinh nghẹn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Nếu em dâu có tình cảm với em năm như vậy thì chẳng phải càng không nên đi tố cáo sao?”
Phương Tiểu Quyên nói, “Tôi có tình cảm với anh ấy và việc anh ấy xin lỗi tôi là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa tôi chịu tội lớn như vậy, nếu dễ dàng tha thứ cho anh ấy, nói không chừng lần sau anh ấy lại đánh tôi như vậy!”
Vương Thủy Sinh lắc đầu: “Nó sẽ không đâu, tôi đảm bảo với thím!”
Việc đưa Vương Hâm Sinh đi nhập ngũ ông tạm thời không ý định nói với Phương Tiểu Quyên, chỉ sợ nói về sau lại xuất hiện vấn đề gì ngoài ý muốn.
Mặc dù Phương Tiểu Quyên đã sống hai kiếp nhưng vẫn không phải là người nhẫn nại, bà ta nói thẳng: "Tôi cứ nói báo, nếu tôi không báo, vậy nhà họ Vương các người phải bồi thường cho tôi một nghìn nhân dân tệ!"
Không gì có thể bằng với lợi ích thực tế là tiền!
Bà ta tính toán quay lại sống với Vương Hâm Sinh và tranh thủ lấy lòng anh ta.
Nhưng nếu không được thì đợi sau cải cách, bà ta sẽ lấy tiền đó đi buôn bán!
Với việc bà ta sống một cuộc đời lâu, bà ta không tin mình không thể kiếm tiền!
Khi Vương Thủy Sinh nghe bà ta nói vậy, ông thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói: "Một nghìn nhân dân tệ, sao thím không đi cướp luôn đi! Thím con mẹ nó cứ đi báo đi!"
Nhưng rất nhanh ông trấn tĩnh lại: “Em dâu, số tiền thím yêu cầu quá lớn, nhà họ Vương chúng tôi không có đủ một nghìn tệ!”
Phương Tiểu Quyên không tin: “Anh cả, anh đừng có gạt tôi, Vương Lão Ram trong làm trưởng quan ở quân đội nhiều năm như vậy, mỗi năm gửi về cũng là ba hoặc bốn trăm nhân dân tệ. Nhiều năm như vậy sao có thể có không có một ngàn nhân dân tệ?"
Sắc mặt Vương Thủy Sinh lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Nhà họ Vương có bao nhiêu người, xây nhà, lấy vợ rồi sinh con, có lúc nào không dùng đến tiền bạc hả? Cho nên một ngàn nhân dân tệ này thật sự không có!"
Tất nhiên Phương Tiểu Quyên không tin những lời vô nghĩa của ông, nhưng bà ta cũng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, vì vậy bà ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Nể mặt Hâm Sinh nên tôi lùi một bước, 800 tệ, không thể ít hơn, 800 tệ này coi như mua một mạng của con tôi, mấy người yên tâm, sau khi lấy được tiền, tôi sẽ sống thật tốt với Hâm Sinh, ngay cả nữ thanh niên trí thức kia, tôi cũng sẽ không làm khó cô ta!”
Sống tốt cái con khỉ!
Vương Thủy Sinh là một người tốt tính như vậy mà nghe những lời của bà ta cũng không thể nhịn được văng lời thô tục!
Đầu tiên là dùng đứa con trong bụng để uy hiếp nhà họ Vương, bây giờ lại dùng đứa con đã chết uy hiếp nhà họ Vương!
Thà rằng bà ta trực tiếp ly hôn rồi đòi tiền còn tốt, nhưng bà ta cứ luôn mồm nói là bà ta sống thật tốt với Vương Hâm Sinh!
Nôn mửa!
Đây không phải là một kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?
Vương Thủy Sinh ghê tởm không chịu được, đen mặt nói: “Chuyện này tôi không thể trả lời thím ngay được. Tôi còn phải về nhà thương lượng với cha mẹ tôi đã.”
Phương Tiểu Quyên gật đầu, “Không thành vấn đề.”
-------
“An Bình, con đưa bài thi của mình cho mẹ xem, có phải giáo viên chấm nhầm bài thi của con và Đại Kiều không?”
Vạn Xuân Cúc biết Đại Kiều đạt hai điểm 100 trong kỳ thi, còn con trai và ta thì lại được hai quả trứng ngỗng, bà ta một mực không tin vào sự thật này.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời: "..."
Kiều Đông Anh trợn mắt nói: "Mẹ, An Bình học lớp ba, còn Đại Kiều học lớp 2. Cho dù cô giáo có mù cũng không thể cầm nhầm bài thi của hai đứa được!”
Vạn Xuân Cúc bị con gái nói, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: “Nha đầu chết tiệt kia, lại cãi đi! Mẹ lấy bao nhiêu tiền cho tụi này ăn học mà thi lại đạt điểm thấy như vậy. Mấy đứa không thấy mẹ sẽ rất thất vọng à?”
Kiều Đông Anh lại trợn mắt nói:" Mẹ, con phải nhắc nhở mẹ lad tiền học của tụi con là tiền của cha và bà nội con!”
Vạn Xuân Cúc tức giận nhảy dựng lên: “Đại Kiều có thể thi được 100 điểm, tại sao hai đứa lại không được?”
Mặc dù rất tức giận khi con trai đi thi được hai điểm 0 nhưng bà ta lại không nỡ mắng thằng bé nên chuyển qua mắng hai tiểu nha đầu này!
Kiều Đông Anh còn chưa kịp lên tiếng, An Bình đã chạy tới họ bộ dáng giận dữ của ba cậu nói: "Nói đến việc này thì đều do mẹ. Bọn con không thông minh chẳng phải vì giống mẹ sao?"
Vạn Xuân Cúc: "...”
Tức chết rồi! Tức chết rồi!
Kiều Chấn Quốc cười lớn: "Con trai, con nói đúng, con không được 100 điểm trong bài kiểm tra bởi vì con giống mẹ của con, nói cho mấy đứa biết, lúc trước mẹ mấy đứa không đến lớp học xóa nạn mù chữ vì mẹ mấy đứa nghe không hiểu!”
Vạn Xuân Cúc: “...”