Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228. Vào Trấn

Chương 228. Vào trấn Chương 228. Vào trấn

Ông xoay người nhìn Vương Hâm Sinh nói: "Em cẩn thận ở nhà, hai ngày nữa anh cho người dẫn em đến bộ đội."

Nhìn dáng vẻ anh ta nghiến răng nghiến lợi, tốt nhất vẫn không nên để cho anh ta gặp mặt Phương Tiểu Quyên.

Chỉ sợ anh ta trong lúc kích động thật sự sẽ giết chết Phương Tiểu Quyên.

——

Thân thể Phương Tiểu Quyên quá hư nhược, trong thời gian ngắn không thể ra viện.

Kiều Tú Chi không muốn đi bệnh viện xem Phương Tiểu Quyên, một mình Đại Kiều đương nhiên cũng không đi được, chỉ có thể chờ bà trở lại, lại đi đến nhà họ Vương quan sát.

Liền dựa theo kế hoạch, nhà họ Thẩm có giấy thông hành vào cuối tuần thì tới đón cô đi vào trấn chơi.

Thôn dân nhìn thấy xe con vào thôn, lập tức lại xông tới.

"Đại Kiều, bọn họ muốn đón con lên trấn ở sao? Có phải là sau này không trở lại nữa không?"

Đại Kiều lắc đầu một cái, mềm giọng nói: "Không phải, con chỉ là đi lên trên trấn chơi một hai ngày, con còn muốn trở về."

Có người nghe nói như thế, liền kéo cô nói: "Trả về làm cái gì nữa chứ? Ở lại trên trấn thật tốt, nếu như thím là con thì khẳng định sẽ không trở lại."

"Đúng vậy, Phó sở trưởng đã nhận con làm con gái nuôi, sao còn phải phải quay về?"

Còn có người muốn Đại Kiều hỗ trợ đến cung tiêu xã mua đồ: "Đại Kiều, con có xe đưa đón, có thể giúp thím đến cung tiêu xã mua một ít vải vóc trở về không?"

"Thím cũng vậy, con giúp thím mua hai cân kẹo sữa bạch thỏ trở về."

"Thím cũng. . ."

Một hai người tiêu nhân, vọng tưởng muốn chiếm tiện nghi ở trên người Đại Kiều, luôn mồm luôn miệng nhờ Đại Kiều hỗ trợ mua đồ, nhưng không hề đưa phiếu và tiền.

Kiều Tú Chi đi ra, ánh mắt đảo qua mọi người, lạnh lùng nói: "Muốn Đại Kiều hỗ trợ mua đồ cũng được, phiếu mua và tiền không thể thiếu, còn có, nhất định phải thu thêm năm đồng tiền chi phí mua hàng."

Năm đồng tiền chi phí mua hàng.

Sao không đi cướp đi?

Nhưng không ai dám nói lại với Kiều Tú Chi.

Người phụ nữ trước mắt này dùng một quyền đấm chết heo rừng gần hai trăm cân, ai không muốn sống nữa thì cứ việc đi tới lý luận.

Huống chi bọn họ cũng không phải thật sự muốn mua đồ, chỉ là muốn nhìn xem có thể chiếm chút lợi lộc hay không thôi.

Kiều Tú Chi sờ sờ đầu tóc bù xù của Đại Kiều nói: "Đi vào xe đi, ở trong nhà người khác phải có lễ phép, biết không?"

Đại Kiều ôm cánh tay bà nội, trông như gà con mổ thóc gật đầu: "Con hiểu rồi, bà nội, bà thật sự không đi với con sao?"

Phải rời khỏi người nhà, đơn độc đi đối mặt với người nhà họ Thẩm, trong lòng cô có chút sợ sệt.

Tài xế giúp một tay khuyên nhủ: "Thím Kiều, bà cụ Thẩm và người trong nhà cũng muốn thím cùng đi, nếu như thím không đi, khi tôi trở về làm sao bàn giao với bọn họ đây?"

Kiều Tú Chi nhìn thấy dáng vẻ Đại Kiều một mặt ỷ lại tựa ở trên người mình, trong lòng cũng có chút không yên lòng để cho một mình cô đi, huống hồ bà nghĩ đến phải mua cho Đại Kiều một ngôi nhà ở trên trấn, không bằng liền thừa cơ hội này đi xem một chút.

Trước nói phải mua nhà cho Đại Kiều, chỉ là sau đó Tiểu Uyển Nhi bị lạc mất cho nên chuyện này liền trì hoãn.

"Được thôi, vậy tôi cũng theo đi, tôi đi vào với bọn họ một tiếng."

Nói xong, bà xoay người đi vào trong nhà.

Hai đứa trẻ Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh mỗi người lôi kéo một cái cổ tay của Đại Kiều, đều là dáng vẻ nước mắt lưng tròng.

Tiểu Đông Lâm bi bô nói: "Chị Đại Kiều, chị phải trở về sớm một chút, Tiểu Đông Lâm sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ chị trở về."

Tiểu Nhất Minh cũng nói theo: "Chị Đại Kiều, Tiểu Nhất Minh cũng sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ chị trở về." Sẽ còn ngoan hơn Tiểu Đông Lâm.

Tiểu Đông Lâm lườm cậu một cái: Theo đuôi.

Đại Kiều trở tay lại, nắm tay hai em trai nói: "Ngày kia chị sẽ trở lại, hai đứa ở nhà ngoan, lúc về chị sẽ mang kẹo về cho hai đứa ăn."

Tiểu Đông Lâm lộ ra răng nanh nhỏ: "Chị Đại Kiều, em ngoan nhất."

Tiểu Nhất Minh híp mắt nhỏ: "Chị Đại Kiều, em ngoan nhất nhất.”

Nghe được Tiểu Nhất Minh so với mình có thêm một chữ "Nhất", hai gò má Tiểu Đông Lâm phình lên, tức thành cá nóc.

Kiều Hồng Hà và Lâm Tuệ xem dáng vẻ con trai tranh sủng, cười đến không chịu được.

Đại Kiều trấn an hai em trai, chạy đến bên người dì Tuệ, vuốt cái bụng còn chưa có bất kỳ động tĩnh gì của bà ấy, nói: "Em trai, chị phải đi lên trấn, em phải ngoan, đừng nháo mẹ biết không?"

Lâm Tuệ cười đến càng ôn nhu, xoa xoa tóc của cô nói: "Em trai còn nhỏ, không nghe hiểu lời con nói."

Thôn dân nghe được đối thoại của hai người, thế mới biết chuyện Lâm Tuệ mang thai.

"Vợ Kiều Lão Nhị, cô mang thai sao? Chuyện khi nào?"

Bình Luận (0)
Comment