Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229. Vương Hâm Sinh Chết Rồi

Chương 229. Vương Hâm Sinh chết rồi Chương 229. Vương Hâm Sinh chết rồi

Lâm Tuệ cười nói: "Vừa mới hơn một tháng, còn chưa vững vàng, vì lẽ đó không nói với mọi người."

Trong thôn có phong tục một trăm ngày mới công bố mang thai, cho nên khi nghe Lâm Tuệ nói, mọi người cũng không trách bà ấy che giấu.

Có điều mọi người dồn dập nói bà ấy có phúc khí, gả sang chưa bao lâu, nhanh như vậy liền mang thai.

Nói đến hai người Kiều Chấn Quân và Phương Tiểu Quyên cũng thật kỳ lạ, hai người kết hôn hơn sáu năm, sinh được một đôi sinh đôi thì không thấy gì nữa.

Nhưng một khi ly hôn, lại đều rất nhanh mang thai.

"Lâm Tuệ, vẫn là cô có phúc khí, không giống Phương Tiểu Quyên, hoài thai hơn bảy tháng, lại sinh ra một cái thai chết, chậc chậc chậc đáng thương."

"Đúng đấy, tôi ngày đó nhìn thấy cô ta được khiêng ra ngoài, cả người đều là máu, dọa chết tôi rồi."

"Cô cũng coi như mạng lớn, dáng dấp như vậy còn có thể vượt qua, nghe nói mấy ngày trước đã tỉnh lại, đúng rồi, Đại Kiều, sao con lại không đến thăm mẹ?"

Mặt Đại Kiều đỏ lên, cúi đầu không nói lời nào.

Hạnh Hoa chen chúc ở trong đám người xì một tiếng nói: "Mẹ ruột vào viện mà nó còn có tâm tư đi lên trên trấn chơi, quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa."

Mọi người nghe Hạnh Hoa nói, nhất thời cũng cảm thấy Đại Kiều làm như vậy không tốt lắm.

Lâm Tuệ bảo vệ trẻ con vào trong ngực, trừng mắt nhìn Hạnh Hoa nói: "Chờ Phương Tiểu Quyên xuất viện, Đại Kiều sẽ đến nhà họ Vương thăm cô ta, phải nói cô, không phải cô là bạn tốt nhất của Phương Tiểu Quyên sao? Tại sao cô không đến bệnh viện thăm cô ta?"

Phi.

Có miệng nói người khác, không có miệng nói mình.

Mặt Hạnh Hoa lúc đỏ lúc trắng: "Tôi. . . Tôi không phải là không rảnh sao?"

Lời này nói ra, mọi người cùng nhau khinh bỉ bà ta.

Không rảnh mà còn rảnh rỗi ở đây nói lời dèm pha?

Nói trắng ra, chính là tình chị em bằng nhựa mà thôi.

Hạnh Hoa bị khinh bỉ đến khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, giữa đoàn người đông đúc hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Đi tới nửa đường, đi ngang qua một hồ sen, hai con ngỗng nhìn thấy bà ta lại đây, đột nhiên từ hồ sen "Gào gào" chạy tới.

Ngỗng nhìn có vẻ nhỏ nhưng thật ra còn hung dữ hơn cả chó.

Nếu Kiều Tú Chi là đệ nhất thôn bá trong thôn, thì hai con ngỗng này chính là đệ nhị bá.

Hạnh Hoa nhìn thấy chúng nó lao tới, trong lòng liền cảm giác không hay.

Nhưng bà ta về nhà nhất định phải đi qua con đường này, bà ta rón ra rón rén, tận lực xa cách chúng nó.

Nhưng không biết làm sao, hai con ngỗng chính là nhìn bà ta không hợp mắt, thật xa liền hạ thấp xuống cái cổ thật dài, đập cánh bay nhào mà tới phía bà ta.

"A a a. . . Cút ngay cút ngay."

Hạnh Hoa sợ đến mặt trắng bệch, đưa tay đuổi chúng nó đi.

Nhưng rõ ràng hai con ngỗng này vô cùng ngang ngược, bất luận đối mặt với kẻ địch bao lớn đều là ba chữ: Không hoảng sợ.

Hai con ngỗng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, há hốc mồm lần thứ hai mổ tới.

"Ôi, bầy súc sinh này, cút ngay mau cút đi."

Hạnh Hoa không phòng vệ, bị mổ vào mông, đau đến nước mắt cũng rơi xuống.

Ngỗng ở đâu mà lại hăng như vậy?

Chúng nó tiếp tục đung đưa đuổi theo Hạnh Hoa đang bỏ chạy, mỗi khi đuổi kịp đến thì liền mổ một cái.

Hạnh Hoa vừa tức lại sợ, hoảng sợ vô cùng tìm đường tránh né công kích của hai con ngỗng, sơ ý một chút liền chạy đến bên hồ sen, chân trẹo một cái, cả người giống như bánh xe lăn xuống hồ sen.

"Cứu mạng. . . Tôi không biết bơi. . ."

Hạnh Hoa ở trong nước bay nhảy, giãy dụa uống vào không ít nước hồ sen.

Nước hồ sen này quanh năm ngăm đen mang theo một luồng mùi vị của rãnh nước bẩn, hai con ngỗng này thường xuyên bài tiết ở bên trong, vì lẽ đó mùi vị đó có thể tưởng tượng được.

Hạnh Hoa buồn nôn đến muốn nôn, nhưng hiện tại khẳng định là bảo vệ mạng sống quan trọng nhất.

Cẩu Thặng đi qua, nghe được có tiếng phụ nữ hô cứu mạng, hai mắt sáng ngời, mau mau chạy tới.

Nhưng vừa qua đến, nhìn thấy là Hạnh Hoa, anh ta quay đầu lại liền đi: "Tôi quay về gọi chồng cô đến cứu cô."

"Đừng đi, anh quay lại. . . Nếu như anh chịu cứu tôi, khi quay về tôi cho anh một khối tiền." Chờ chồng bà ta lại đây, thì bà ta đã sóm8 chết đuối.

Cẩu Thặng bĩu môi nói: "Mạng của cô không đáng giá như thế sao?"

Hạnh Hoa tức giận đến cả người run cầm cập: "Ba khối tiền, nhanh chóng cứu tôi."

Nể mặt mũi có tiền, Cẩu Thặng tìm một cái cây dài ném qua, kéo bà ta vào bờ.

Có thể được cứu lên nhưng Hạnh Hoa cũng chịu không ít tội.

Trở về da dẻ liền dị ứng, toàn thân nổi lên bệnh sởi, nôn ói tiêu chảy, gầy mất mười cân.

Nhà họ Vương bên này, bởi vì Vương Thủy Sinh là đội trưởng đội sản xuất, không thể dễ dàng rời khỏi thôn, cho nên ông để cho em trai thứ hai đưa Vương Hâm Sinh đi bộ đội.

Ai biết Vương Lão Nhị đi chưa được ba ngày thì trở lại, cũng mang về một tin tức —— Vương Hâm Sinh chết rồi.

Bình Luận (0)
Comment