Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230. Bức Tranh Thêu

Chương 230. Bức tranh thêu Chương 230. Bức tranh thêu

Đại Kiều bước lên xe con rời đi trong sự lưu luyến không rời của hai em trai.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe con, trong lòng hiếu kỳ vô cùng.

Cô nghiêng ngả tựa ở trên người bà nội, tay nhỏ sờ sờ cái đệm dưới mông, một hồi lại sờ sờ cửa sổ thủy tinh, hết thảy đều rất mới mẻ.

Xe con chạy rất nhanh, lộ trình bình thường cần phải đi gần hai giờ, hiện tại nửa giờ đã đến.

Người nhà họ Thẩm trời vừa sáng đã thức dậy chờ đợi, Thẩm Thiên Hữu còn cố ý đổi quần áo mới, còn chải toàn bộ tóc ngược ra phía sau, quay về tấm gương soi trái soi phải, cảm giác mình cực kỳ đẹp trai.

Xe con dừng lại, Thẩm Thiên Hữu lập tức chạy vội tới: "Chị Đại Kiều, rốt cục chị cũng đến rồi, chúng ta chờ đến độ sắp ngủ luôn rồi đó."

Đại Kiều bước xuống từ xe con, nhìn thấy kiểu tóc của cậu, sửng sốt một chút nói: "Em trai Thiên Hữu, em. . . dáng vẻ của em không giống lúc trước lắm thì phải?"

Thẩm Thiên Hữu nghểnh cằm lên, tự tin hỏi: "Chị Đại Kiều, có phải là chị cảm thấy ngày hôm nay em đặc biệt đẹp trai hay không?"

Cậu cố ý lấy trộm dầu bôi tóc của cha mình để tạo kiểu tóc này, cậu cảm giác mình hiện tại chính là người đẹp trai nhất trong toàn bộ cả con đường.

Đại Kiều mím mím môi nhỏ, úp mở nói: "Rất đẹp."

Thật ra cô cảm thấy dáng dấp của em trai Thiên Hữu như vậy nhìn qua thật giống như già hơn vài tuổi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của em trai Thiên Hữu, cô thực sự thật không tiện đả kích sự tự tin của cậu.

Thẩm Thiên Hữu vừa nghe lời này, nhất thời càng hưng phấn: "Chị Đại Kiều quả nhiên thật tinh mắt, giống như em vậy. Mau vào trong, em dẫn chị đi xem gian phòng của em."

Gian phòng của cậu có rất nhiều món đồ chơi và đồ ăn vặt, cậu không thể chờ đợi được nữa muốn biểu diễn cho chị Đại Kiều xem, đáng tiếc "chị Ưng" không có cách nào lại đây, nếu không sẽ càng chơi vui hơn.

Tần Tiểu Mi đánh con mình một cái, hắng giọng: "Con cái đứa nhỏ này, chị Đại Kiều của con chỉ vừa mới đến, tốt xấu gì con cũng phải để người ta lấy hơi lại nói."

Nói xong, bà lập tức nở một nụ cười dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn nữa: "Đại Kiều, mọi người cuối cùng cũng đến rồi, mẹ nuôi nhớ con muốn chết."

"Con cũng nhớ mẹ nuôi." Đại Kiều ngước đầu mềm giọng nói, lập tức lại rất có lễ phép chào hỏi tất cả mọi người nhà họ Thẩm.

"Ông nội Thẩm, bà nội Thẩm, cha nuôi, cô Thẩm, chào mọi người, con là Đại Kiều, hai ngày nay con và bà nội đến nhà họ Thẩm làm khách, thực sự phiền phức mọi người."

Nghe được một đứa bé nói chuyện như người lớn, mọi người ngẩn ra, sau đó đều không nhịn được nở nụ cười.

Đại Kiều thấy mọi người nở nụ cười, mím môi lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

Bà nội Thẩm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, trắng ngần, hai mắt thật to, miệng nhỏ hồng hồng, tinh xảo đẹp đẽ giống như bên trong bức họa vậy.

Cuối cùng bà đã rõ ràng vì sao con dâu kiên trì muốn nhận cô gái nhỏ này làm con gái nuôi, dáng dấp xinh đẹp, người lại ngoan ngoãn miệng lại ngọt, ai nhìn lại không thích?

Đại Kiều thật ra cũng không hiểu tại sao, sau khi cô và mọi người uống nước ngọc châu tử thì hiệu quả rõ ràng hữu dụng hơn nhiều so với người nhà.

Kiều Tú Chi cũng bước xuống xe con, nghe được Đại Kiều nói, khóe miệng cong lên.

Đứa nhỏ này đều làm cho bà ngạc nhiên.

Bà mang tới hoa quả khô và rau, bên trong còn có một bức hoa mẫu đơn nở hai mặt tượng trưng cho phú quý do Tiết Xuyên tự tay thêu, chỉ là điều kiện gia đình hạn chế, không bỏ vào trong khung tranh được.

"Thím Kiều, sao lại khách khí như vậy, người lại đây là được." Tần Tiểu Mi thật không nghĩ tới đối phương khách khí như vậy, đợi đến khi bà nhìn thấy bức tranh thêu hai mặt thì không nhịn được kinh ngạc thốt lên.

Bà nội Thẩm thay đổi dáng vẻ chậm rì rì lúc bình thường, cầm lấy bức tranh thêu hai mặt từ trong tay con dâu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Bức tranh thêu hai mặt tinh xảo như vậy, tôi đã có đến mấy chục năm chưa từng nhìn thấy."

Người nhà họ Thẩm đều đến gần xem bức tranh thêu, chỉ thấy đường may mặt trên cẩn thận ngay ngắn, hoa văn tinh tế, trông rất sống động, xác thực là tác phẩm rất tốt.

Bà nội Thẩm thưởng thức xong, đẩy trở lại nói: "Lễ vật này quá quý trọng, em gái Tú Chi vẫn nên lấy về đi, chúng ta không thể nhận."

Kiều Tú Chi lại nói: "Lần trước mọi người cho Đại Kiều một hoa tai vàng, đây là trả lễ, mọi người nhận lấy đi."

Lần trước Tần Tiểu Mi từ trên người con trai lấy xuống hoa tai vàng đáng giá không ít tiền, chỉ là lúc đó nhiều người ở đó như vậy, bà không thể dùng bức tranh thêu này làm vật đáp lễ đưa cho nhà họ Thẩm, bằng không hai đứa con dâu khác nhất định sẽ có ý kiến.

Chỉ là người cùng người lui tới, phải có qua có lại, không thể để cho một bên cứ luôn phải trả giá, như vậy cảm tình không thể lâu dài.

Bình Luận (0)
Comment