Đại Kiều trước khi đến đây cũng không biết bà nội mang theo bức tranh thêu lại đây, lúc này nhìn xem vẻ mặt của mọi người, liền biết bức tranh thêu này có bao nhiêu quý giá.
Cô biết bà nội làm tất cả những thứ này đều là vì cô, trong lòng nhất thời ấm áp.
Cô đi tới lôi kéo tay của bà nội, mềm giọng nói: "Bà nội, con thật sự rất thích rất thích bà."
Kiều Tú Chi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Đứa nhỏ ngốc."
Người nhà họ Thẩm tuy rằng cùng Kiều Tú Chi lui tới chỉ có hai, ba lần, biết tính cách của bà chính là nói một thì không có hai, xưa nay không thích ăn nói hai hời, cho nên do dự một chút liền nhận lấy bức tranh thêu này.
Phần ân tình này bọn họ nhớ rõ, sau này sẽ đối tốt gấp bội với đứa bé Đại Kiều kia là được.
Thẩm Thiên Hữu không biết cái gì gọi là thêu hai mặt, cậu hiên tại vội vã kéo Đại Kiều đi vào: "Chị Đại Kiều, mau cùng em đi vào, em dẫn chị đi xem sân nhà em."
Đại Kiều bị lôi kéo chạy đi.
Nhà họ Thẩm có gian nhà bốn phòng một phòng khách, tuy rằng sân không được xem là quá lớn, nhưng đây là trên trấn, rất nhiều người một nhà bảy, tám người phải chen chúc trong căn nhà chưa đến hai mươi mét vuông, bởi vậy có thể thấy được nhà họ Thẩm có bao nhiêu giàu có.
Trong sân đúng là không có các loại hình đồ vật như núi giả, đó là tác phong của tư bản chủ nghĩa, ngay cả nhà họ Thẩm cũng không dám đi ngược lại.
Có điều trong sân có rất nhiều hoa, hiện tại là cuối mùa xuân đầu mùa hè, chính là mùa trăm hoa đua nở.
Đi vào liền nhìn thấy bông hoa muôn hồng nghìn tía tỏa sắc ở trước mắt, từng làn hương hoa xông vào mũi.
"Đẹp quá." Đại Kiều nhìn thấy sân đầy hoa thì thốt lên.
Thẩm Thiên Hữu vô cùng dũng cảm nói: "Đều là ông nội của em trồng, chị thích cái nào thì khi trở về liền mang về đi."
Trong này có mấy chậu hoa lan vô cùng quý báu, ông cụ Thẩm đi ở phía nghe được lời này của cháu trai nhất thời tức giận đến râu mép bay bay.
Cũng may Đại Kiều không phải là người thiển cận, liên tục khoát tay nói: "Không cần không cần, chị xem một chút là tốt rồi."
Ông cụ Thẩm thấy Đại Kiều không phải người tham lam, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đi tới nói: "Cháu gái, nếu như con yêu thích, khi trở về ông cho con một chút hạt giống, con đem về nhà gieo thử xem."
Ông vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói một chút, dù sao trẻ con như vậy đều thiếu kiên nhẫn trồng hoa cỏ.
Ai biết Đại Kiều vẫn đúng là nghiêm túc bắt đầu cân nhắc: "Ông nội Thẩm, hoa gì thì có thể dễ trồng sống được ạ?"
Trong sân nhà chỉ trồng một cây lê, có chút đơn điệu, nếu như có thể trồng thêm một chút hoa cỏ nhất định sẽ rất ưa nhìn.
Ông cụ Thẩm sờ râu mép suy nghĩ một chút nói: "Hoa lài không tệ, hoa hồng cũng được, nếu như trồng được hai loại hoa này thì búp hoa có thể hong khô làm trà nhài."
Đôi mắt Đại Kiều sáng lên: "Ông nội Thẩm, vậy thì con muốn trồng hai loại hoa này, cảm ơn ông."
"Sau này con xem nơi này là nhà của chính mình, không cần khách khí như thế."
Trong nhà vẫn chỉ có một cháu trai, hiện tại đột nhiên có một cô gái nhỏ xinh đẹp mềm mại, lại vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, trái tim cứng rắn không thể phá vỡ của ông cụ Thẩm nhất thời liền mềm thành một mảnh.
Tuy rằng thân thể ông cụ Thẩm không tốt lắm, nhưng âm thanh nói chuyện lớn, Thẩm Thiên Hữu sinh ra đến hiện tại, đã thành thói quen ông nội giọng điệu đó nói chuyện với mình.
Vào lúc này đột nhiên nghe ông nội dùng giọng trầm thấp ôn hòa nói chuyện, sợ đến dưới chân lảo đảo, suýt chút nữa liền té ngã.
Thật đáng sợ, mẹ và cô của mình trở nên không bình thường, hiện tại đến phiên ông nội.
Cũng may tâm tư của cậu đơn thuần, cũng sẽ không vì vậy mà ghen tỵ với Đại Kiều, trái lại bởi vì người nhà đều yêu thích Đại Kiều mà thập phần vui vẻ đắc ý.
Thẩm Thiên Hữu lôi kéo Đại Kiều nhìn khắp nơi, giới thiệu sân nhà họ Thẩm, gian phòng nhà họ Thẩm, sau đó lại dẫn cô đến phòng của mình, mang ra toàn bộ kẹo bánh khô mà khi trời vừa sáng cậu đã chuẩn bị kỹ càng chia sẻ cùng với cô.
Cuối cùng, còn cầm một món đồ chơi tên là Lão Ưng nói: "Chị Đại Kiều, chị nhìn xem “chị Ưng” này có phải là rất giống hay không?"
Đại Kiều chưa từng thấy chim ưng, vì lẽ đó thành thật hỏi: "Đây là động vật gì?"
"Đây là chim ưng đó, cho nên em mới hỏi chị có phải nó rất giống chị Ưng hay không, rất giống đúng không?" Thẩm Thiên Hữu cầm Lão Ưng bay tới bay lui.
Đại Kiều ngây ngốc: ". . ."
Cô thực sự không nhìn ra hai chị họ có điểm nào tương tự với Lão Ưng này.
Thẩm Thiên Hữu cũng không cần cô trả lời, chơi đủ rồi liền đem Lão Ưng nhét vào trong tay cô nói: "Chị mang Lão Ưng về cho chị Ưng, nói đây là em trai hiếu kính chị ấy."
Đại Kiều suýt chút nữa bật cười.
Ngay cả hiếu kính cũng nói ra, thật sự là diễn rất sâu.