Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234. Tiểu Tam

Chương 234. Tiểu tam Chương 234. Tiểu tam

Ả về nhà vay tiền hai lần, hai lần bị mẹ mình đuổi ra ngoài, cơn giận này dù thế nào ả cũng không nuốt trôi.

Hơn nữa mỗi lần từ nhà họ Kiều trở về, ả đều gặp phải chuyện đặc biệt xui xẻo.

Lần thứ nhất bị muỗi vằn tấn công, mặt sưng lên không nói, còn vào bệnh viện, lần thứ hai đập trán xuống đất, đi bệnh viện khâu mấy mũi, hiện tại trên trán còn sẹo.

Mẹ chồng và chồng đối với chuyện ả hai lần không lấy được tiền trở về, còn bỏ ra không ít tiền bạc trong nhà nên bất mãn hết sức, gần đây hơn hai tháng qua chồng ả không hề chạm vào ả ta một chút nào.

Ả thực sự là vô cùng hận mẹ mình.

Bà lão bất tử kia chẳng lẽ muốn nhìn thấy ả ly hôn mới vui vẻ sao?

Mua xong đồ vật, Tần Tiểu Mi sợ Đại Kiều đói bụng, liền dẫn cô đi đến quán cơm Quốc Doanh ăn.

Hiện tại không phải giờ cơm, quán cơm Quốc Doanh chỉ có một tiểu sư phụ và một nữ phục vụ ở bên trong.

Hai người đều một mặt buồn bực ngán ngẩm, tiểu sư phụ bên trong đầu gật gù, nhìn dáng vẻ như sắp ngủ.

Nữ phục vụ tên là Vương Ny Nhi thấy có người đi vào, bĩu môi nói: "Đám người không có mắt, còn chưa tới giờ cơm tiến vào làm cái gì?"

Có điều khi cô ta nhìn thấy một thân trang phục của Tần Tiểu Mi, lại nhìn thấy xe con ở bên ngoài thì trên mặt vẻ mặt lập tức liền thay đổi.

Thời đại này, người có thể ngồi nổi xe con đều không phải là người cô ta có thể đắc tội.

Bởi vì không phải giờ cơm, rất nhiều thứ cũng không thể gọi, huống hồ mọi người còn phải giữ bụng về nhà họ Thẩm ăn cơm, vì lẽ đó chỉ gọi hai bát mì, còn có hai bát khoai lang nước đường, mọi người chia nhau ăn.

Đại Kiều ăn khoai lang nước đường ngọt xì xì, trong lòng tính toán trở lại làm vài cái túi tiền tặng mẹ nuôi, người nhà họ Thẩm đối với cô thật sự quá tốt rồi.

Từ tiệm cơm Quốc Doanh đi ra, sau khi bọn người Kiều Tú Chi lên xe, xe con liền lập tức lái đi, cho nên bọn họ không thấy, trước tiệm cơm Quốc Doanh có người đàn ông đang nhìn chằm chằm xe con, một mặt khiếp sợ.

Trần Hưng đến nửa ngày mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lập tức vọt vào bên trong tiệm cơm Quốc Doanh, lôi kéo Vương Ny Nhi hỏi: "Vừa nãy là người nào?"

Vương Ny Nhi giận nói: "Tôi làm sao biết bọn họ là người nào, nhưng mà người ta đi xe con lại đây, khẳng định không phải người bình thường."

Trần Hưng sốt ruột nói: "Bên trong những người đi vào đây có phải là có một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, vẻ ngoài rất cao to, trang phục như từ nông thôn đến hay không?"

Vương Ny bĩu môi: "Đúng đúng, người kia vừa nhìn chính là người nhà quê, khẳng định không phải người một nhà với người phụ nữ trẻ tuổi kia, không biết đến cùng là quan hệ gì, anh Hưng đã gặp qua bọn họ rồi sao?"

Nếu nói là thân thích cũng không quá đáng, dù sao người phụ nữ kia đối với người ở nông thôn rất khách khí rất tôn kính.

Trần Hưng không hề trả lời, hơi híp mắt, dáng vẻ đăm chiêu.

Vừa nãy gã còn không dám xác định, nhưng hiện tại gã rất xác định mình không có hoa mắt, ngồi trên xe con chính là mẹ vợ Kiều Tú Chi.

Chỉ là mẹ vợ của gã không phải nên ở nông thôn cày ruộng sao?

Làm sao lại chạy đến trên trấn đến, hơn nữa còn dính líu quan hệ với gia đình như vậy?

Xem ra cần phải tìm thời gian, để vợ gã trở lại trong thôn hỏi thăm một chút.

Vương Ny thấy Trần Hưng không trả lời cô ta, nhất thời bĩu môi bất mãn nói: "Anh Hưng, người ta đang nói chuyện với anh đó, anh àm sao không để ý tới người ta vậy?"

Trần Hưng phục hồi tinh thần lại, nhìn xem xung quanh không có ai chú ý bọn họ, đưa tay sờ soạng tay nhỏ của cô ta một cái nói: "Bảo bối của anh, làm sao anh cam lòng không để ý tới em chứ?"

Vương Ny uốn éo người, âm thanh điệu đà nói: "Anh Hưng, anh nói muốn kết hôn với em, vậy lúc nào anh mới ly hôn với bà già xấu xí kia?"

Trần Hưng cười ha hả nói: "Đợi thêm một chút nữa, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời."

Vương Ny đối với đáp án này rất là bất mãn, nhưng nơi này không phải chỗ nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy anh cũng không thể chạm người phụ nữ kia, biết không? Anh chỉ có thể thuộc về một mình em."

Trần Hưng cười đến một mặt hèn mọn: "Yên tâm, bảo bối của anh, khắp toàn thân của anh từ trên xuống dưới đều chỉ thuộc về một mình em."

Vương Ny đánh yêu anh ta một cái, vẻ mặt nũng nịu.

Bình Luận (0)
Comment