Sau khi ăn cơm, Tần Tiểu Mi và Thẩm Lâm Lâm liền dẫn Đại Kiều và Thẩm Thiên Hữu đi tiệm bách hóa mua đồ.
Kiều Tú Chi cũng cùng đi.
Mùa hè sắp đến rồi, bà muốn mua một ít vải vóc trở lại làm mấy bộ quần áo cho Tiết Xuyên, còn những người khác, đã cho mỗi phòng hai mươi đồng để chính bọn họ đi mua, cho nên bà không cần lo đến nữa.
Đi tới tiệm bách hóa, có nhà họ Thẩm cùng đi, thái độ của nhân viên bán hàng hoàn toàn khác lần trước, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình.
Có mấy nhân viên bán hàng còn nhận ra Kiều Tú Chi, chủ yếu là chuyện lần trước thật sự làm cho người ta có ký ức sâu sắc.
Một cánh tay giơ lên đã nhấc được cái tủ mà ba người đàn ông mới nhấc nổi, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ đánh chết cũng không muốn tin.
Cũng may nhờ là bà ra tay, bằng không náo loạn chết người, mấy người đàn ông chuyển hàng sẽ xong đời.
Tần Tiểu Mi thật sự đối xử với Đại Kiều như con gái, trước tiên dẫn cô đi mua một chút văn phòng phẩm, lại mua cho cô một hai bộ sách, thí dụ như [ mười vạn câu hỏi vì sao].
Sau đó dẫn cô đến quầy chuyên bán quần áo.
Bên trong tiệm bách hóa có bán quần áo may sẵn, chỉ là kiểu dáng không dễ nhìn, trẻ con thì càng ít, chỉ có một hai loại.
Tần Tiểu Mi nhìn rất không vừa ý, nhưng vẫn mua hai bộ: "Hai bộ này trước tiên con mặc tạm, khi nào trở về mẹ sẽ nhờ chị họ ở thủ đô gửi mấy bộ trở về."
Đại Kiều thấy mẹ nuôi đã mua cho mình thật nhiều đồ, vội vã phất tay nhỏ nói: "Không cần đâu mẹ nuôi, con có đủ quần áo để mặc rồi, không mua cho con nữa, con sẽ ngại lắm."
Tần Tiểu Mi yêu chết dáng vẻ nói chuyện như người lớn này của cô, đưa tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ của cô nói: "Mẹ nuôi liền yêu thích mua mua mua mua cho con."
Trong lúc vô tình, Tần Tiểu Mi nói một câu mà bá đạo tổng tài ở hậu thế đặc biệt thích nói.
Nhân viên bán hàng ở xung quanh nghe nói như thế, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đại Kiều.
Trước kia còn tưởng rằng cô là con gái ruột, không nghĩ tới chỉ là con gái nuôi, vận may của cô gái nhỏ này cũng quá tốt rồi.
Thẩm Thiên Hữu ở một bên nhìn bà mua mua mua mua cho chị Đại Kiều, cậu cũng không đố kị, trái lại còn thỉnh thoảng đóng góp ý kiến.
Càng quan trọng chính là thời khắc cậu đều nhớ tới muốn "hiếu kính" với chị Ưng của mình, cậu nhìn mẹ mình mua cho chị Đại Kiều chiếc váy hồng hồng xanh xanh, nhìn qua thật đẹp đẽ, vì lẽ đó dự định dùng tiền xài vặt của bản thân, cũng mua một cái cho chị Ưng.
Tần Tiểu Mi nghĩ đến vài đứa con gái trong nhà họ Kiều, cũng không cần con trai đưa tiền, liên tiếp mua ba bộ, cho ba cô con gái của nhà họ Kiều mặc.
Từ tiệm bách hóa đi ra, lên xe thì Đại Kiều nhìn thấy phía trước có người rất giống cô Tư của cô, chỉ là hai người vừa vặn đi tới, chặn lại tầm mắt của cô.
Kiều Tú Chi nhẹ nhàng đẩy cô một một cái: "Còn không mau đi vào, ngây ngốc cái gì vậy?"
Lúc này cô mới nhanh chóng đi vào trong xe, chờ lên xe lại nhìn, đã không còn hình bóng của cô Tư.
Chờ lái xe đi rồi, trên đường phố đối diện tiệm bách hóa, Kiều Hồng Mai ăn mặc một cái váy hồng phấn, trên môi còn đánh son môi.
Chỉ là da dẻ ả rất đen, thực sự không thích hợp với màu sắc tươi như hồng phấn, ả mặc lên người, không chỉ không làm cho ả trẻ ra, trái lại lộ ra toàn bộ khuyết điểm.
Chỉ là ả không tự biết, còn tưởng rằng người đi trên đường nhìn mình là bởi vì trang phục rất đẹp, càng hất cằm lên cao hơn.
Trần Lai Đệ nhìn tiệm bách hóa đối diện nói: "Mẹ, vừa nãy hình như con nhìn thấy Đại Kiều và bà ngoại."
Kiều Hồng Mai ngẩn ra nói: "Ở nơi nào?"
Trần Lai Đệ nói: "Hai người ngồi xe con đi rồi."
Mặt Kiều Hồng Mai tối sầm mặt, đưa tay chọt vào trán con gái nói: "Ban ngày nói mê sảng cái gì? Nhà họ Kiều đều là dân chân đất, từ đâu có mệnh ngồi xe con?"
Trần Lai Đệ bị mẹ chọt trán đến nghiêng đầu qua một bên, cô ta muốn nói mình không nhìn lầm, nhưng càng nghĩ càng thấy không quá chắc chắn.
Vừa nãy nhìn thấy cô gái nhỏ kia da dẻ trắng như mây trời, ăn mặc một thân váy màu lam nhạt, đẹp đẽ đến khiến cô ta cảm thấy tự ti sâu sắc.
Tuy rằng da dẻ Đại Kiều rất trắng, nhưng hình như không trắng đến vậy, hơn nữa lại như mẹ cô ta nói, Đại Kiều ở nông thôn toàn là phân gà, nào có cơ hội quen biết gia đình giàu có như vậy?
Vì lẽ đó, hẳn là cô ta hoa mắt nhìn lầm.
Kiều Hồng Mai bởi vì con gái nhắc tới nhà họ Kiều, tâm tình đang tốt lập tức bị phá hỏng mất.