Người nhà họ Vương nghe thư giới thiệu mất rồi cũng không có hỏi nhiều, chính là vẻ mặt Vương Lão Nhị có chút kỳ quái, đêm đó liền bị vợ ông ta dụ nói ra mọi việc.
Vợ của Vương Lão Nhị biết Vương Hâm Sinh nhảy sông, cũng một lúc lâu không nói gì, hơn nữa trong lòng có loại dự cảm xấu, cảm giác như trời muốn sụp xuống.
Nếu có thể tìm Vương Hâm Sinh trở về thì tốt, nếu như không tìm về được, mẹ chồng có thể chịu đựng được sao?
Vương Thủy Sinh bàn giao mọi chuyện cho đội phó, kế toán, còn có vài người ghi công điểm, sau đó liền vội vã cùng em trai đi đến huyện.
Ở trong huyện tìm người một ngày, đồn công an liền phái người đến thông báo bọn họ, đã tìm được thi thể của Vương Hâm Sinh.
Vương Thủy Sinh nghe công an nói, mắt tối sầm lại, thân thể lắc lư một hồi: "Đồng chí cảnh sát, mọi người xác định thi thể kia là em trai của tôi sao?"
Công an nói: "Vẫn không xác định nên mới tìm người nhà đến xác nhận. Có điều quần áo và đặc thù của thi thể kia so với tin tức lúc trước mọi người báo cảnh sát rất phù hợp, cho nên rất có thể chính là người nhà của của hai người, mau mau theo tôi qua đó đi.”
Hai anh em, một người mặt trắng bệch, một người lắc lư hai chân chạy ra nhà xác.
Vương Lão Nhị vừa nhìn thấy thi thể, hai mắt đảo một cái, tại chỗ liền ngất đi.
Quần áo thi thể kia mặc trên người, chính là ngày đó Vương Hâm Sinh nhảy sông đã mặc.
Vương Thủy Sinh bắt đầu lo lắng lại âm trầm, hoàn toàn sa sầm, hai tay run run đi tới nhận dạng thi thể.
Trải qua mấy ngày ngâm trong nước, thêm vào bây giờ khí trời càng ngày càng nóng, thi thể kia đã sớm bị trương phềnh, ngũ quan hoàn toàn thay đổi, nếu không có quần áo trên người, còn có hình thể thân cao tương tự, thật sự một điểm cũng nhìn không ra.
Vương Thủy Sinh nhẫn nhịn cơn buồn nôn tiến đến xem lông mày trên thi thể, nhưng thiếu mất một tảng lớn thịt.
Ông ngẩng đầu hỏi công an đang đứng cửa: "Đồng chí công an, vết thương trên thi thể này là xảy ra chuyện gì?"
Phía trên lông mày bên trái của Vương Hâm Sinh có một vết sẹo rất lớn, coi như là trương phềnh cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Công an nói: "Thi thể ở trong sông trôi dạt chừng mấy ngày, có thể đụng vào tảng đá ở bờ sông, cũng có thể bị cá ăn, mọi người mau mau xác nhận, người này có phải là em trai của hai người không?"
Vương Thủy Sinh nhíu lại lông mày, ông muốn nói, làm sao có thể tổn thương gây vị trí lông mày đó vậy?
Nhưng quần áo, hình thể chiều cao đều đúng, ông thực sự không có cách nào lừa gạt mình thi thể này không phải Vương Hâm Sinh.
Khi công an đang chờ câu xác nhận, ông khó khăn gật gù: "Hẳn là em trai của tôi."
Công an nói: "Đừng nói hẳn là, phải là phải, không phải liền không phải, anh trả lời một lần nữa, rốt cuộc có phải hay không?"
Vương Thủy Sinh trắng mặt gật đầu: "Phải."
"Vậy là được, đi ra ký tên, sau đó mau chóng mang thi thể trở về đi thôi." Công an nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.
Vương Thủy Sinh nhìn thấy người công an kia vừa đi, mạnh mẽ đưa tay tát chính mình hai bạt tai.
Nếu như ông không ép buộc em trai mình đi, anh ta sẽ không làm việc ngốc như vậy.
Ông gọi em trai thứ hai dậy, sau đó hai người đi làm thủ tục.
Ở trong huyện tìm đã lâu đều không có xe đồng ý chở thi thể, cuối cùng vẫn nhờ sự giúp đỡ của người công an tìm một chiếc máy kéo, ra giá cao chở thi thể về trong thôn.
Hai anh em ngồi ở trên máy kéo, trên mặt đều là vẻ bi thương và mờ mịt, trở lại nên làm sao nói chuyện này với cha mẹ đây?
——
Ngày hôm sau, Kiều Tú Chi đi theo Tần Tiểu Mi đến sở địa chính xem nhà.
Nhà đúng là có mấy gian nhưng đều không thích hợp.
Hoặc là quá đắt, hoặc là quá cũ nát, hoặc là vị trí quá hẻo lánh, nói chung không có một ngôi nhà nào mà khắp mọi mặt đều hợp ý.
Kiều Tú Chi cũng không vội vã, không có nhà thích hợp tạm thời liền không mua, Đại Kiều hiện tại mới bảy tuổi, trước khi cô lớn lên thì nhất định có thể tìm được nhà thích hợp.
Tần Tiểu Mi thấy bà không tìm được nhà thích hợp, liền nói sẽ lưu ý giúp bà.
Không phải toàn bộ nhà trên trấn đều thông qua sở địa chính để bán, có vài căn là do chính mình bán, bán nhà như vậy là thông qua người quen truyền miệng.
Kiều Tú Chi cảm ơn bà ấy, buổi chiều ngày hôm sau, liền dẫn Đại Kiều ngồi xe con trở về thôn Thất Lý.
Thôn dân nhìn thấy Đại Kiều ăn mặc một thân quần áo mới, nhấc theo bao lớn bao nhỏ trở về, ước ao vô cùng.
"Ôi, làm con gái nuôi của Phó sở trưởng chính là không giống nhau, cả người trông như người thành phố vậy."