"Mọi người khoan hãy nói, đứa nhỏ Đại Kiều này thật sự càng nhìn càng có phúc tướng. Trước đây bản thân nói lắp, Kiều Lão Nhị lại bại liệt, mọi người đều cho rằng sau khi cô lớn lên khẳng định rất khó tìm được nhà chồng, nhưng hiện tại, người ta không chỉ khỏi tật nói lắp, chân Kiều Lão Nhị cũng khỏi, càng quan trọng chính là trở thành con gái nuôi của Phó sở trưởng, chậc chậc chậc, vận may này thực sự là ước ao cũng ước ao không đến."
"Đại Kiều, Đại Nha nhà thím cũng bằng tuổi con, sau này thím để Đại Nha đến tìm con chơi nha?"
"Nhị Ny nhà thím cũng tuổi tác xấp xỉ, sau này mọi người cùng đi học, nếu như sau này chơi quen, thuận tiện dẫn Nhị Ny đến nhà cha nuôi của con chơi."
Những người muốn con gái mình cùng chơi với Đại Kiều trước kia cảm thấy Đại Kiều là tai họa, dặn dò trẻ con không cho phép chơi đùa cùng cô.
Đại Kiều mím môi không nói gì.
Cô có tính cách như ông nội, ôn hòa không thích mắng người, nhưng không có nghĩa cô là đứa ngốc.
Cô biết những người này không phải thật tâm muốn làm bạn với mình, mà là vừa ý cô là con gái nuôi của Phó sở trưởng.
Kiều Tú Chi lành lạnh nhìn những người này một chút, lạnh lùng nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước mọi người không phải nói Đại Kiều là đứa gieo vạ, trời sinh liên lụy người khác, cấm trẻ con không chơi với Đại Kiều sao? Làm sao nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý?"
Mấy người kia không nghĩ tới Kiều Tú Chi sẽ nói bọn họ trước mặt nhiều người như vậy, tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng.
Có người cười làm lành nói: "Thím Tú Chi, những câu nói kia đều là nói hưu nói vượn, mọi người đừng để ở trong lòng."
"Đúng đấy đúng đấy, lúc trước chúng ta có mắt không tròng, tin lời mẹ Đại Kiều nói, hiện tại chúng ta đã biết sai rồi."
Có người dùng giọng căm hận nói: "Tôi phi. Không phải chỉ làm con gái nuôi của Phó sở trưởng thôi sao, có gì đặc biệt? Có bản lĩnh thì khiến người ta nuông chiều cả đời đi."
"Không phải nói chứ, nói không chừng qua một quãng thời gian, người ta cũng sẽ quên mất đứa con gái nuôi này."
Kiều Tú Chi cảm thấy giải thích với đám người ngu xuẩn này quả thực chính là lãng phí miệng lưỡi: "Đều vào đi thôi, sau này nhìn thấy đám người ngu xuẩn này, tận lực xa cách bọn họ, bằng không rất dễ dàng bị bọn họ lây cái ngu ngốc sang."
Kiều Đông Anh cảm thấy bà nội mình nói quá hay, lớn tiếng đáp: "Biết rồi bà nội, chúng ta sẽ quý trọng sinh mệnh, rời xa ngu xuẩn."
An Bình cảm thấy lời này của chị thú vị, cũng hô theo: "Quý trọng sinh mệnh, rời xa ngu xuẩn."
Hai chị em Đại Kiều và Kiều Đông Hà liếc mắt nhìn nhau, cũng gọi theo.
Mấy người phụ nữ tức giận đến cả người run cầm cập.
Nếu không phải nắm đấm của Kiều Tú Chi quá lợi hại, nhất định phải xông lên xé nát miệng của bọn họ.
Sau khi mọi người đi vào nhà họ Kiều, người vây xem cũng dần dần tản đi.
Tiểu Kiều mới từ phía sau một cây đại thụ đi ra, vẻ mặt đăm chiêu.
Nhà họ Thẩm cực kỳ giàu có, không chỉ mua rất nhiều cho Đại Kiều mà toàn bộ mấy anh chị em của cô đều có lễ vật.
Hai chị em Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh là một bộ váy, An Bình là một đôi giày Hồi Lực, nắm nhỏ thứ ba Tiểu Uyển Nhi là một nửa cân kẹo sữa thỏ trắng, lại mang hai hộp sữa lúc mạch tinh chất cho Lâm Tuệ.
Thứ như sữa lúc mạch tinh chất này vô cùng trân quý, dù là cửa hàng bách hóa ở trấn trên cũng thường xuyên hết hàng.
Hai hộp này là Tần Tiểu Mi nhờ chị họ của ấy kiếm từ thủ đô, nghe nói cực kỳ bổ dưỡng với thai nhi.
Trong lòng Vạn Xuân Cúc vừa hài lòng ba đứa nhỏ nhà mình đều nhận món quà không tệ, lại vừa rất đỏ mắt Đại Kiều được nhiều hơn nhà mình.
Lần này đi trấn trên, con nhỏ nịnh hót Đại Kiều này chắc chắn vuốt mông ngựa không ít!
Bà ta vừa nghĩ, vừa cầm lấy nước trên bàn uống, ngay sau đó kêu lớn lên: "Ôi… Bỏng chết tôi!"
Vừa rồi bà ta một lòng đỏ mắt với quà của Đại Kiều, quên nước trong chén sứ là vừa đun, uống xuống như vậy, lập tức khiến đầu lưỡi của bà ta bỏng đến tê rần!
Cố tình miệng bà ta lở loét còn chưa có tốt, lại bị bỏng một hồi, quả thực là họa vô đơn chí!
"Đau chết mất! Đau chết mất!"
Vạn Xuân Cúc há miệng kêu oa oa, đáng tiếc kêu cả buổi, cũng không có một ai lại đây quan tâm bà ta!
Tức giận!
Trần Xảo Xảo ngồi ở góc sáng sủa, gục đầu xuống, vẻ mặt không yên lòng.
Buổi sáng hôm nay Kiều Chấn Dân xuất phát đến huyện làm việc, mà thẳng đến hôm qua bà ta mới biết tin tức ông ta muốn đi, có thể thấy từ đầu tới cuối ông ta cũng không định mang mình cùng đi!
Từ khi Tiểu Uyển Nhi thất lạc đến bây giờ, ông ta vẫn không có chạm qua mình!
Hiện giờ lại xa cách hai nơi, giữa vợ chồng bọn họ còn có tình cảm gì đáng nói?
Ông ta ghét bỏ mình như vậy, thật sự chỉ là bởi vì chuyện của Tiểu Uyển Nhi sao?
Hay là nói ông ta ở bên ngoài coi trọng người phụ nữ khác?