Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239. Cháo Gạo Kê

Chương 239. Cháo gạo kê Chương 239. Cháo gạo kê

Mỗi lần Kiều Đông Anh mỗi lần nghe thấy cái tên "Thí Thí" này liền cảm thấy vô cùng mắc cười, nhưng khi so sánh với Hữu Nhục ở viện cũ, hình như cũng không tốt hơn chỗ nào.

Huống hồ Hữu Nhục ở viện cũ còn đụng tên với cháu trai nhà họ Phương, mỗi lần có người nhắc tới này, bà Phương liền lập tức chỉ trời mắng đất.

Kiều Đông Hà rất thích động vật nhỏ, rất quen thuộc với hai con chó trong nhà.

Đại Kiều vừa đi vào viện, đột nhiên nghe thấy trong nhà truyền đến một tiếng nôn mửa.

Cô hoảng sợ, vội vàng ôm đồ chạy nhanh vào.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy dì Tuệ ngã nghiêng tựa vào trên giường, đang nôn tới sắc mặt trắng bệch: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Lâm Tuệ nhìn thấy cô trở về, tuy rằng nôn rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng gạt bỏ tươi cười nói: "Đại Kiều con đã trở về hả? Mẹ nôn nghén thôi, phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy, con không cần lo lắng."

Lúc này Đại Kiều mới nhớ tới lúc trước bác gái cả cũng sẽ nôn nghén giống như vậy, nhưng bác gái cả không thích cô, cô cũng sẽ không làm chuyện mặt nóng dán mông lạnh, cho nên không quá quan tâm thân thể của bà ta.

Lúc này nhìn thấy dì Tuệ nôn đến sắc mặt trắng bệch, hơn nữa mới không đến hai ngày, hình như bà ấy gầy hơn, thật đau lòng nói: "Mẹ, mẹ nôn nghén có phải cũng ăn không vô mấy món này không?"

Lâm Tuệ gật đầu: "Đợt này mẹ ăn uống có hơi kém, nhưng qua đợt này thì tốt rồi, con không cần lo lắng cho mẹ đâu."

Tiểu Đông Lâm thấy bà ấy như vậy, cũng lo lắng hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cho nên bà ấy mới bảo Hồng Hà dẫn cậu đi ra ngoài chơi.

Tuy rằng dì Tuệ luôn mồm bảo cô không cần lo lắng, nhưng trong lòng Đại Kiều vẫn không bỏ xuống được.

Cô nghiêng đầu nhỏ nghĩ tới: "Mẹ, mẹ đói bụng không, con đi nấu ít cháo gạo kê trứng gà cho mẹ ăn được không?"

Trong thôn không ai trồng gạo kê, gạo kê này là mua ở cung tiêu xã, mẹ nuôi nói gạo kê rất bổ dưỡng, hơn nữa tốt với phụ nữ có thai.

Lâm Tuệ mới vừa nôn xong, cái gì cũng không muốn ăn.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ướt sũng như nai con của đứa nhỏ nhìn bà ấy, trong lòng bà ấy mềm nhũn, gật đầu nói: "Được, vậy mẹ sẽ chờ cháu gạo kê của con."

Hai mắt Đại Kiều sáng lên, mân môi nhỏ nói: "Mẹ, mẹ chờ một chút, động tác của con rất nhanh."

Nói xong, cô xoay người "Bịch bịch bịch" chạy về phía phòng bếp.

Kiều Đông Hà buông đồ xuống, cùng chạy tới phòng bếp hỗ trợ.

Đại Kiều nhân lúc chị họ không chú ý, lặng lẽ ném một viên ngọc châu vào trong cháo gạo kê, để nó nấu chung với cháo gạo kê.

Cháo gạo kê còn chưa nấu xong, người trong nhà đã trở lại.

"Chị Đại Kiều, rốt cục chị đã trở lại, Tiểu Nhất Minh rất nhớ chị!"

Tiểu Nhất Minh vừa nghe thấy chị Đại Kiều của cậu đã trở lại, nhanh chóng đá chân nhỏ chạy tới.

Tiểu Đông Lâm chậm từng bước, đi theo phía sau một lát đã đuổi tới: "Chị Đại Kiều, Tiểu Đông Lâm rất rất nhớ chị!"

Lần trước bị Tiểu Nhất Minh nói thêm một chữ "Nhất", lần này cậu phải thêm một chữ "Rất", cũng không thể nhiều lần đều bại bởi cậu!

Mọi người nghe thấy hai người nãi thanh nãi khí nói, hì hì một tiếng đều nhịn không được nở nụ cười.

Đại Kiều ôm lấy hai nắm nhỏ, nhéo mặt bọn họ nói: "Hai ngày nay các em có ngoan ngoãn nghe lời không?"

Tiểu Nhất Minh lớn tiếng đáp: "Có, Tiểu Nhất Minh ngoan nhất nhất nhất nhất!"

Tiểu Đông Lâm nhìn Tiểu Nhất Minh như tên trộm, vậy mà một hơi nói thiệt nhiều chữ nhất, bỗng chốc cũng không chịu yếu thế nói: "Tiểu Đông Lâm ngoan nhất nhất nhất nhất nhất…!"

Một hơi nói nhiều chữ "Nhất" như vậy, thật sự là mệt chết cậu!

"Ha ha ha…" Kiều Đông Anh đứng ở cửa phòng bếp lớn tiếng cười, "Hai thằng nhóc các em sao đáng yêu thế?"

Lần này Tiểu Đông Lâm giành nói: "Đúng vậy, chúng em chính là đứa trẻ rất đáng yêu!"

Tiểu Nhất Minh xoay tròn con mắt nói: "Chúng em đáng yêu giống chị Đại Kiều vậy!"

Tuy Tiểu Nhất Minh nhỏ tuổi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn này như bôi mật, lớn rồi vẫn vậy sao?

Tiểu Đông Lâm thấy sự chú ý của mọi người lại bị Tiểu Nhất Minh đoạt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, lại tức thành cá nóc.

Đại Kiều lấy ra đồ ăn vật mứt vỏ hồng, còn có bột ô mai, viên sơn tra mua từ trấn trên cho hai em trai ăn.

Hai nắm nhỏ lập tức cười đến mặt mày cong cong, giống như hai cún con còn hơi sữa kề cận Đại Kiều.

Sau khi nấu cháo gạo kê xong, Đại Kiều bỏ thêm hai viên đường đỏ vào trong, chờ sau khi đường đỏ hòa tan, cháo gạo kê cũng không nóng.

Cô lập tức bưng qua cho dì Tuệ ăn.

Lâm Tuệ vốn không có ăn uống, lúc trước tí xíu mùi trứng gà cũng không ngửi được, nhưng lúc này bưng cháo gạo kê Đại Kiều nấu, bà ấy đột nhiên cảm thấy đói bụng!

Bà ấy múc một muỗng cháo gạo kê ăn, dạ dày ban ngày ói ra nhất thời ấm áp, khiến cả người bà ấy đều thư thái.

"Mẹ, thế nào? Có thể nuốt trôi không?" Đại Kiều chớp lông mi dài dày, khẩn trương hỏi.

Bình Luận (0)
Comment